Nóng Lòng Chữa Trị Bậy

Chương 23




Lúc Hàn Lạc Mai tỉnh lại, liền nhìn thấy trượng phu chăm chú nhìn mình.

Bà cười nhạt, "Nhìn cái gì vậy?"

"Hôm nay cảm thấy như thế nào?" Tư Vô Phong cầm tay vợ, ôn nhu hỏi.

Bà không muốn làm cho ông lo lắng, cười cười nói: "Thiếp vẫn khỏe."

"Mai, đóa hoa lan kia đâu?" Ông chợt mở miệng hỏi.

"Cái gì?" Bà có chút không hiểu.

"Cây trâm cài tóc hình hoa lan." Ánh mắt của ông có chút thâm trầm.

"Thiếp đưa cho Tuyết Ngưng rồi."

Ông nghe thấy lời này trên mặt có chút mất mát.

"Tại sao đột nhiên muốn nhìn cây trâm này?" Bà cũng nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt chua xót.

Ông nói rất nhỏ: "Ta nhớ đóa lan này. Tại sao lại cho nàng ấy?"

"Nàng sắp sửa là con dâu của chúng ta, Trần nhi rất thích nàng!"

"Trần nhi. . . . . ." Ông lẩm bẩm nhớ tới cái này tên.

"Thế nào?" Bà cảm thấy hôm nay ông có chút là lạ.

"Mai, ta hôm nay. . . . . ." Ông chợt nắm chặt tay của bà nhìn thẳng bà.

"Chuyện gì?" Bà hỏi.

Ông hơi ngẩn ra, cười cười, "Không có gì, hôm nay tìm được đại phu chữa trị nàng, ngày mai sẽ mang nàng đi chữa bệnh, nàng rất nhanh là có thể khỏi bệnh."

Đem tay của ông chống đỡ khuôn mặt chính mình, vợ chồng hơn hai mươi năm, bà không quan tâm sự sống chết, chỉ để ý tâm tư của ông ấy.

"Phụ thân!" Tư Ngạo Trần ở ngoài cửa kêu một tiếng.

"Đến đây." Tư Vô Phong áy náy cười cười với thê tử, đứng dậy đi ra ngoài.

"Chuyện gì?" Tư Vô Phong chú ý tới vẻ mặt mờ mịt của nhi tử, trông rất tiều tụy.

"Chúng ta đến phòng Trần nhi nói chuyện đi." Tư Ngạo Trần mang phụ thân trở lại phòng mình, đóng cửa lại.

"Phụ thân!" Hắn chợt quỳ xuống.

"Trần nhi, sao thế?" Ông có chút ngoài ý muốn.

Tư Ngạo Trần nâng lên Tuyết Ảnh kiếm, "Trần Nhi có một việc phải hỏi rõ ràng, xin phụ thân trả lời đúng sự thực!"

Nhìn Tuyết Ảnh kiếm, Tư Vô Phong mặt biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử, cuối cùng rơi vào thân kiếm.

"Cha, Trần nhi đến cùng có phải là con ruột của người và nương không?"

Tư Vô Phong kinh ngạc, hồi lâu mới mở miệng: "Con thật muốn biết?"

Tư Ngạo Trần cười khổ một tiếng, "Thật ra thì hài nhi đã biết đáp án."

Hắn đem Tuyết Ảnh kiếm để xuống đất, "Thanh kiếm này, từ giây phút cha truyền cho con, mỗi ngày con đều cố gắng rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng là vô luận con cố gắng như thế nào, nó cũng không chút động đậy. Hôm nay, lúc Phong Ngân rút kiếm ra khỏi vỏ, con chợt hiểu; hiểu không cần người hữu duyên, mà chỉ người có cùng huyết mạch với Tư gia mới có thể rút kiếm ra khỏi vỏ! Cha, con nói có đúng hay không?"

Tư Vô Phong thở dài một tiếng, "Trần nhi, chuyện này vẫn là không gạt được con."

Tư Ngạo Trần cười khổ, "Cha có ý tốt giấu giếm Trần nhi, Trần nhi không trách cha mẹ. Phong Ngân mới là con ruột của hai người phải không?"

"Không sai, hai mươi sáu năm trước cha mẹ vì bị kẻ thù đuổi giết, vạn bất đắc dĩ mới phải để lại hài tử. Không ngờ một lần bỏ qua, không thể trở lại được. Nhưng mẫu thân ngươi yêu thương nhi tử mà sốt ruột, chúng ta liền thu dưỡng con."

"Trần nhi, mặc dù con không phải là con ruột của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn coi con như con cái! Cho nên vô luận có phải máu mủ ruột thịt hay không, con đều là nhi tử của Tư Vô Phong ta!"

"Cha, Trần nhi hiểu." Tư Ngạo Trần lạy một cái, "Từ nhỏ cha mẹ đối với Trần nhi luôn thương yêu, Trần nhi vẫn khắc cốt ghi tâm. Trần nhi sẽ không bởi vì máu mủ mà lơ là cha mẹ, hai người vĩnh viễn là song thân của ta!"

"Trần nhi!" Tư Vô Phong kích động nhìn nhi tử.

"Cha, Phong Ngân có biết thân thế của hắn không?"

"Hắn biết. . . . . .cũng không nguyện ý. . . . . .thừa nhận." Tư Vô Phong mặt chán nản, mới vừa rồi vẻ mặt Phong Ngân nhìn ông trong Thanh Linh cốc đã rất rõ ràng. Y đối với mình rút ra Tuyết Ảnh kiếm tuyệt không nể tình, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững đối với mình.

Y không muốn thừa nhận! Bỏ lỡ rồi quả thực không trở về được sao?

Hài tử, chúng ta không phải cố ý vứt bỏ con!

Sáng sớm ở Thanh Linh cốc vẫn như cũ sương mù lượn lờ, mông lung giống như tiên cảnh; Cha con Tư Vô Phong, Tư Ngạo Trần mang theo Hàn Lạc Mai tới nơi này lần nữa.

Lần này bọn họ không có phí sức tìm lối vào nữa, bởi vì Kiếm Ly đã đứng ở nơi đó chờ bọn họ.

Hàn Lạc Mai suy yếu nằm bên trong kiệu, hôn mê được trượng phu đem bà từ trong kiệu ôm lấy, cùng đi vào nhà gỗ, Phong Ngân đang chờ bọn họ trong phòng.

"Minh chủ rất đúng giờ." Phong Ngân xem nhang đốt trong phòng, nhàn nhạt nói.

Tư Vô Phong nhìn thấy chàng, vẫn là không nén được kích động.

"Ngươi. . . . . ." Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, ông không biết nên đối với nhi tử mình thất lạc nhiều năm nói cái gì.

Hàn Lạc Mai chậm rãi mở mắt ra, thấy mơ hồ một bóng dáng màu trắng, sau đó từ từ rõ ràng! Bà bỗng chốc mở to hai mắt, si ngốc nhìn Phong Ngân, biểu tình không thể tin vào mắt mình.

Trời ạ! Khuôn mặt của y. . . . . .

Vẻ mặt bà vội vàng, "Ngươi, ngươi. . . . . ." Nói không thành tiếng.

"Phu nhân đã tỉnh lại?" Phong Ngân liếc nhìn bà một cái, lẳng lặng xem mạch cho bà.

Bà dùng toàn bộ hơi sức ngồi dậy, bỗng dưng ôm lấy Phong Ngân, run giọng nói: "Con là Trần nhi, Trần Nhi của ta. . . . . ."

Bà bi thương mà khóc lên, 26 năm chia xa, nhưng dấu vết giữa hai hàng lông mày, làm cho bà nhận ra y: đây là con trai của bà, là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra!

"Phu nhân, người nhận lầm người rồi." Phong Ngân nhẹ nhàng kéo bà ra, xoay người không nhìn bà nữa.

"Phong, hắn là Trần nhi, Trần nhi của chúng ta!" Hàn Lạc Mai khóc nhìn về phía trượng phu.

"Mai, nàng nhận lầm người." Tư Vô Phong khó nén khổ sở, chỉ có thể nói như vậy với thê tử.

Câu trả lời của ông khiến Hàn Lạc Mai trầm mặc, bà rưng rưng mắt nhìn từ trượng phu chuyển qua trên người Phong Ngân.

"Dùng ngân châm có thể có chút đau, xin phu nhân nhẫn nại." Phong Ngân khử đọc châm dưới ánh lửa, ngồi bên cạnh bà.

Bà nhìn bộ dạng bình tĩnh chăm chú của Phong Ngân, kích động tình mẫu tử trong bà, bà có thể khẳng định, y chính là con trai của mình, con trai ruột của mình!

Thời điểm Phong Ngân dụng tâm hạ châm, bà rốt cuộc không nhịn được, động thủ kéo vai áo chàng, một đóa hoa lan bỗng chốc đập vào mi mắt.

"Phu nhân. . . . . ." Phong Ngân đứng lên, lui về phía sau một bước, kéo lên vạt áo.

"Trần nhi. . . . . . Con là Trần nhi của ta, tại sao không muốn nhận thức ta chứ?" Thấy hoa lan, bà đau lòng muốn chết, "Mẹ thực xin lỗi con, thế nhưng lúc đó ta không có sự lựa chọn nào khác! Vì giữ được tánh mạng của con, ta mới để con lại, con có biết ta hối hận lắm không?"

"Ta không phải Trần nhi, Trần nhi của bà đang ở bên ngoài chờ bà, vì bà lo lắng." Phong Ngân lẳng lặng nói.

"Trần nhi. . . . . ." Tư Vô Phong cũng không nhịn được nữa, nhào tới phía trước bắt lấy tay chàng, "Nghe cha nói một câu, được không? Những năm gần đây, cha cùng mẹ lúc nào cũng nhớ nhung con!"

"Hai mươi sáu năm trước, chúng ta bị kẻ thù đuổi giết, mà khi đó con còn quấn tã, thế lực của kẻ thù rất lớn, chúng ta mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng mới đưa ra cái quyết định này, mang con cho cho một hộ nhà nông nuôi dưỡng, là bởi vì không muốn con đi theo chúng ta cùng chết! Mẹ con khóc hai ngày hai đêm, nhiều lần cũng muốn trở về nhận con. Là ta. . . . . . Mạnh mẽ ngăn cản nàng. . . . . ."

"Trần nhi. . . . . ." Hàn Lạc Mai cầm tay con trai, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn gương mặt tuấn dật của Phong Ngân, không nhịn được đưa tay lau mặt chàng.

Phong Ngân kéo tay của bà, "Ta cũng không hận các người."

"Con. . . . . . Con nói cái gì?" Tư Vô Phong kích động nhìn hắn, "con chịu thừa nhận là con của chúng ta rồi sao?"

"Ta là con của các người, nhưng ta không phải là Trần nhi. Trần nhi của các người chỉ có một, hắn đang ở bên ngoài." Phong Ngân dịu dàng nói xong, "Lúc còn rất nhỏ, ta ở trên đường ăn xin mà sống, thậm chí bị người ta đánh làm chân bị thương. Sau gặp được sư phụ, Người thu dưỡng ta. Lúc ta mười tuổi, sư phụ nói cho ta biết thân thế của ta. Khi đó ta đã từng ghét các người, ghét các người vứt bỏ ta, khiến ta một thân một mình lưu lạc làm ăn mày chịu nhiều khổ sở. Nhưng từng ngày lớn lên, dần dần ta biết các người bất đắc dĩ mới làm như vậy. Năm đó các người bỏ lại ta cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa là vì ta. Sau khi hiểu được điều này, ta liền không ghét các người nữa. Cho nên, ta chưa từng hận các người."

"Con tại sao không đến tìm chúng ta?" Hàn Lạc Mai nắm chặt tay của nhi tử.

"Năm ta mười tám tuổi, ta từng đến Tư Kiếm Thành tìm các người, muốn thấy mặt một lần, nhìn mặt cha mẹ ruột, nhưng bị thị vệ ngăn ở bên ngoài." Phong Ngân cười nhạt, "Đại thọ của minh chủ, một thân một mình lại bị thọt đến xem náo nhiệt cái gì! Hắn đã nói như vậy, cũng đem ta đẩy ra ngoài cửa."

"Đó là lần duy nhất ta đi tìm các người, sau đó liền từ bỏ ý niệm."

"Hắn lại có thể làm như vậy?" Tư Vô Phong siết chặt quả đấm, vẻ mặt nhăn nhó.

Phong Ngân lắc đầu một cái, "Ta cũng không phải bởi vì lời hắn nói mà không vào được, chỉ là những lời đó khiến cho ta hiểu, ta và các người đã xa cách quá lâu, gặp lại cũng như là không gặp."

"Tại sao?" Hàn Lạc Mai không nhịn được đau lòng hỏi.

Phong Ngân than nhẹ, "Võ lâm minh chủ không thể có một nhi tử là sát thủ, huống chi, là một trong ‘tam sát’ mà giới võ lâm muốn truy sát!"

Tư Vô Phong vẻ mặt co quắp, bất đắc dĩ thở dài nói: "Không ngờ ta vẫn lấy làm kiêu ngạo vì danh hiệu minh chủ, nhưng nó lại làm ta mất đi nhi tử trân quý nhất."