Nông Kiều Có Phúc

Chương 492: 492: Quyên Hoa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thập nhất một cái, còn có ánh mắt nhỏ thề một lòng cùng mẫu thân, cưỡng chế xúc động muốn hôn cậu một cái.

Cười nói: "Biết rõ con hướng về chúng ta, chuyện này để ở trong lòng là được."
Tiểu thập nhất chân chó gật đầu, nói: "Chuyện này con cũng chỉ nói một chút cùng nương."
Hai bọn họ nói chuyện xong, tiểu thập nhất mới đi giường nhỏ nhìn Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi hơn nửa tuổi tuyết ngọc đáng yêu, đã biết ngồi.

Con bé mặc áo đuôi ngắn quần ngắn trắng thêu dâu tây đỏ, cổ tay mập cùng trên cổ chân mang hai cái vòng bạc, đỉnh đầu quấn hai nhúm nhỏ.

Đầu tóc con bé có hơi vàng, lại có một chút xoắn, nếp xoắn nhỏ tản ra cuốn xuống, như hai đóa hoa cúc nở rộ.
Cô bé cực thông minh, còn nhớ rõ "Ca ca" này.

Nhìn thấy cậu đến trước giường trêu chọc mình, cái miệng nhỏ liền cười toe toét rộ lên tựa như cánh hoa.


Còn vỗ hai tay, kêu "A, a" vài tiếng, bày tỏ hoan nghênh.
Tiểu thập nhất vui vẻ nói: "Nha, Tiểu Ngọc Nhi lại mọc ra một cái răng rồi."
Sở Hàm Yên cười nói: "Không, lại mọc hai cái răng.

Huynh lại cẩn thận nhìn một chút, trên hàm răng dưới của muội muội có phải đã có một chút trắng hay không?"
Tiểu thập hơi nắm mặt Tiểu Ngọc Nhi cẩn thận nhìn coi, cười nói: "Ừ, đúng vậy."
Tiểu Ngọc Nhi cho rằng "Ca ca" là đang trêu chọc mình, cười đến miệng há hết hết cỡ, khiến tiểu thập nhất thấy rất rõ ràng.
Tiểu thập nhất vui mừng hôn khuôn mặt bé một cái, sờ sờ hai túm nhỏ trên đỉnh đầu của bé.

Cậu lại nghĩ tới điều gì, mở ra hộp trong đống ở trên giường cậu mang đến cho đệ đệ muội muội, tìm ra hai cái hộp gấm, nói: "Đây là hoa lụa nội vụ phủ làm, lần đó con nhìn thấy Lục muội muội mang đẹp mắt, nghĩ tới Yên muội muội cùng Ngọc muội muội mang khẳng định càng đẹp mắt, liền lấy bốn đóa."
Nói xong, lại để cho Hồng Phỉ đeo lên giúp Sở Hàm Yên và Tiểu Ngọc Nhi.
Quyên hoa là màu đỏ phi dương làm quyên hoa mẫu đơn, trên mặt điểm xuyết mảnh thủy tinh nhỏ màu tím, tâm hoa là một viên bảo thạch nhỏ màu đỏ, rất là xinh đẹp tinh xảo.

Hồng Phỉ đeo lên cho Sở Hàm Yên, quả thật là vô cùng dễ nhìn nha.

Tiểu thập nhất hài lòng gật đầu.
Hồng Phỉ lại cười nói: "Điện hạ, hoa này hơi lớn, chờ Ngọc tỷ muội lớn chút lại mang đi."
Tiểu thập nhất gật đầu, nói: "Vậy tỷ giữ giúp Ngọc muội muội là được.

Về sau, chỉ cần ta nhìn thấy thích hợp quyên hoa bọn muội muội mang, liền lấy một ít trở về cho các nàng."
Trần A Phúc có chút đỏ mặt, sẵng giọng: "Cái này nhiều không tốt, sao có thể thường xuyên quản xem cô gái người ta mang cái gì, người khác nghe lại chê cười.

Lại nói, nhà nương cũng không thiếu đồ trang sức Yên Nhi cùng Ngọc nhi."
Tiểu thập nhất quật cường nói: "Con mang quyên hoa cho bọn muội muội, là con cho.

Nương mua cho các nàng, là nương cho." Lại rất có tâm cơ nói: "Nương yên tâm, con cũng đưa cho Lục muội muội cùng Văn nhi trong cung."
Văn nhi là nữ nhi thái tử.

Mặc dù Lục công chúa cùng Văn quận chúa đã có rồi, nhưng tiểu thập nhất đưa một phần, là làm ca ca và thúc
.