Cùng Sở tam phu nhân bọn họ trở lại kinh thành, còn có năm lễ đưa Hầu phủ cùng Thụy Vương phủ, hộ quốc công Tạ phủ.
Ba nhà nhà này đưa tặng năm lễ cho bọn họ, cũng là cùng nhau đến Định Châu với Sở tam phu nhân.
Bỗng chốc đi một già hai nhỏ, đừng nói Sở Hàm Yên cùng Trần Đại Bảo không có quen, ngay cả Trần A Phúc đều không quen.
Hơn nữa, Sở lão hầu gia còn ám hiệu qua ý tứ năm sau mình có thể sẽ không lại đến phủ Định Châu cư trú.
Ông không đến, Sở Lệnh Trí khẳng định cũng không sẽ lại đến.
Lý Hiên đã không sợ gặp người nữa, cũng thông minh không ít, có lẽ cũng sẽ không trở về.
Trần A Phúc ngoài mất mát ra, cũng suy đoán thế cục kinh thành càng thêm tế nhị.
Thế của Cửu hoàng tử và Sở gia hẳn là đã trở nên mạnh mẽ trở nên to lớn, không cần lại sợ Vinh Chiêu ra vẻ chiêu nàng đi phủ công chúa lăn qua lăn lại.
Như vậy Nhị hoàng tử làm người trùng sinh lại vừa hùng tâm bừng bừng, phải lo lắng hơn đi?
Đúng vậy, mấy tháng gần đây, Sở Lệnh Tuyên thường đi ra ngoài, rất ít ở nhà.
Lần này càng lâu, đã ra ngoài nửa tháng ...
Bọn họ đi rồi, ngày lại bình tĩnh.
Trần A Phúc ban ngày xem hài tử chơi đùa, nghe Tống thị kể một ít việc nhà cùng nàng.
Ban đêm, nàng sẽ liền mang Tiểu Ngọc Nhi cùng giường nhỏ tiến vào không gian, xem Kim Yến Tử chơi đùa với con bé.
Kim Bối cũng thích vị tiểu tỷ tỷ này, nàng đi vào, hồng mao trên cái đầu nhỏ của nó liền càng đỏ.
Trần A Phúc đợi đến nửa đêm mang Tiểu Ngọc Nhi đi ra ngoài, cho bú, lúc sau Lý mụ mụ si tiểu, rửa cái mông.
Xua đuổi đầy tớ đi xuống, nàng liền đặt Tiểu Ngọc Nhi đi không gian, mình thì ngủ một mình ở phòng ngủ, đợi đến trước hừng đông sẽ đón Tiểu Ngọc Nhi ra.
Bởi vì nàng buổi tối ngủ ít, ban ngày liền ngủ được nhiều, buổi chiều nghỉ một lát ngủ một chừng nửa canh giờ.
Mười sáu tháng chạp, Giang thị đến trong phủ chào từ biệt, hai ngày nữa nàng sẽ mang trai gái trở lại kinh thành qua lễ mừng năm mới.
Trần Thế Anh đợi đến nha môn phong ấn, cũng sẽ đi kinh thành.
Các nàng còn nói đến chuyện Trần Vũ Huy bị đánh.
Giang thị nói, mấy ngày hôm trước nàng liền tiếp được thư phụ thân Giang đại nhân gửi đến, nói chuyện của Trần Vũ Huy.
Trần Thế Anh tức đòi mạng, vừa hận Hà nhị lòng dạ độc ác, lại giận khuê nữ của mình không không chịu thua kém.
Trần Thế Anh không chỉ viết thư cho Giang đại nhân, thỉnh hắn giúp đỡ chú ý nhìn Trần Vũ Huy.
Đồng thời lại phái người đưa thư cho Trần Vũ Huy, nói nếu như cuộc sống đích xác qua không nổi nữa thì hợp cách, dù sao tất cả mọi người biết rõ Hà nhị không phải thứ gì...
Giang thị vừa nhắc tới chuyện này liền tâm tình không thuận, nước mắt cũng chảy ra.
Trần Vũ Tình snag năm liền mười bảy tuổi, còn không tìm được người thích hợp.
Trần Thế Anh ý tứ là, đích xác không được, vẫn để cho nàng tìm hộ bần hàn.
Chỉ cần hậu sinh đủ ưu tú, nhà mình bồi đưa đồ cưới nhiều một chút, cuộc sống cũng có thể tốt lên.
Vừa nghĩ tới Tam muội muội hiểu chuyện, Trần A Phúc cũng thương yêu.
Nàng đã
.