"Được rồi." Tiểu nhị cầm lấy tiền đi.
Trần Đại Bảo thấy mẫu thân tốn tiền nhiều như vậy, lại đau lòng.
Không đồng ý hô một tiếng: "Nương, chúng ta đi kiếm tiền lời thịt, thế nào còn tốn tiền nhiều như vậy."
Trần A Phúc nói nhỏ: "Muốn nếm thử hương vị của tửu lâu trước.
Nếu như sốt thịt ngũ vị hương của tửu lâu so ra kém của chúng ta, chúng ta mới có thể bán công thức."
"Vậy lấy sốt thịt liền đủ, làm sao còn muốn thịt đinh cung bảo chứ?" Trần Đại Bảo lại nói.
Cái tên tiểu keo kiệt này.
Trần A Phúc giải thích: "Nương là muốn nhìn một chút cổ đại...!à, chính là thực lực nấu ăn cái tửu lâu này."
Món ăn đến, sốt thịt ngũ vị hương vẫn tương đối như thịt kho tàu, bớt chút đặc thù mùi thơm nước sốt.
Cung bảo thịt đinh làm được vẫn tương đối, Trần A Phúc cảm thấy không khác lắm cùng với trình độ bản thân.
Cung bảo thịt đinh là món ăn gia đình đời trước Lưu Húc Đông thích, Trần Yến Yến bỏ ra rất nhiều công phu học món ăn này, làm được đặc biệt đặc sắc.
Căn tửu lâu này ở thị trấn còn không coi là tốt nhất, Trần A Phúc cũng không dám khinh thị văn hóa ẩm thực cổ đại.
Xem ra, trừ ra món kho, con đường bán thực đơn gần như là không thể thực hiện được.
Hai người trong bụng đều thiếu mỡ, ngoại trừ món canh chay, thì tất cả món ăn đều ăn xong hết.
Bọn họ cơm nước xong, Trần A Phúc liền nói với tiểu nhị: "Ta muốn gặp mặt chưởng quỹ các ngươi."
Tiểu nhị có cái mũi thính, sớm đã ngửi được từng đợt mùi thơm đặc thù phát ra trong giỏ xách bọn họ, trong nội tâm liền có một chút hiểu rõ.
Hắn để bọn họ đợi chút, tự mình lên lầu.
Chỉ chốc lát sau, lại tới mời bọn họ vào trong một gian phòng lầu ba.
Vào phòng, Trần A Phúc bấm một cái ở trong lòng tay trái, nàng muốn gọi Kim Yến Tử trở về.
Trước đó lúc nàng ăn cơm đều mang nón, giờ cũng không thể nói chuyện với người ta còn mang nón.
Trong phòng bố trí giống như là phòng làm việc, có án thư, có ngăn tủ.
Một nam nhân trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi mặc trường bào tơ lụa ngồi ở trước án, một nam nhân hơi mập hơn bốn mươi tuổi đứng ở một bên.
Hai người nhìn thấy Trần A Phúc đều ngẩn người, không nghĩ đến thị trấn này còn có tiểu nương tử xuất sắc như thế.
Mặc dù áo vải kinh trâm, lại làm người ta hai mắt tỏa sáng.
Ngoại trừ mặt mày tinh xảo không nói, còn một phen phong vận khác.
Người đàn ông trung niên nói: "Ta chính là Hứa chưởng quỹ, tiểu nương tử tìm ta có chuyện gì?"
Trần A Phúc nói ra: "Nhà chúng ta có một món kho tổ truyền bí truyền, bởi vì trong nhà nghèo, lại gặp phải việc gấp, muốn bán đạo bí truyền này." Nói xong, liền mở ra vải bố trên rổ.
Hứa chưởng quỹ cùng người thanh niên kia sớm đã ngửi được cỗ mùi thơm đặc thù, bọn họ kéo xuống một chút sốt thịt bỏ vào trong miệng cẩn thận nhấm nháp một phen, đều nói: "Ừ, không tệ, so với sốt thịt ngũ vị hương lại nhiều hơn một chút mùi thơm đặc thù.
Ruột già heo nước sốt lên như thế, ăn càng ngon."
Người tuổi trẻ kia hỏi: "Các ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?"
Hứa chưởng quỹ lại giới thiệu: "Đây là Đông gia Dương đại gia tửu lâu chúng ta."
Trần A Phúc cất tiếng chào: "Dương đại gia." lại nói: "Hiện thời cha ta có bệnh, chân đệ đệ lại què, trong nhà chờ dùng tiền gấp, cho nên mới bán đi bí truyền tổ truyền này.
Ta nghe nói Hỉ Nhạc tửu lâu giá cả vừa phải, uy tín tốt, sẽ không bắt nạt một ít dân chúng chúng ta đây, mới tìm đến.
Dương đại gia liền xem rồi ra giá đi, nếu như giá cả thích hợp, chúng ta liền bán."
Giá trong lòng nàng là năm mươi lượng bạc.
Nếu như cao hơn giá này liền bán, nếu như thấp hơn cái giá này thì không bán.
Vật này là có thể giữ bí mật, không giống khuy cài, vừa ra tới thì người ta liền dễ dàng học được.
Dương đại gia trầm ngâm một chút, nháy mắt cho Hứa chưởng quỹ.
Hứa chưởng quỹ nói: "Món kho này mặc dù không tệ, nhưng hương vị cũng không kém nhiều với sốt thịt ngũ vị hương trong tiệm chúng ta.
Thế này đi, ta cho một giá công đạo, bốn mươi lượng bạc, như thế nào?"
Giá tiền này không đạt tới giá tâm lý của Trần A Phúc, nhưng chênh lệch không tính là lớn, giải thích rõ bọn họ không phải là điếm lớn bắt nạt khách chủ.
Nếu như có cơ hội, còn có thể tiếp tục hợp tác.
Trong lòng Trần A Phúc nghĩ tới như thế, lại lắc đầu nói: "Giá tiền này, thứ cho ta không thể bán.
Thực xin lỗi, quấy rầy rồi." Nói xong, liền dắt tay Đại Bảo đi tới cửa.
Dương đại gia bỗng chốc cây quạt lớn mở ra, ha ha cười rộ lên: "Vị tiểu nương tử này, vẫn là tính nôn nóng.
Phàm là buôn bán, chỉ là phải cho phép cò kè mặc cả.
Ngươi không đồng ý, có thể còn cái giá, làm sao như thế sốt ruột đi nha.
Ta thêm mười lượng nữa, năm mươi lượng, như thế nào?" Thấy Trần A Phúc dừng lại không nói gì, lại nói: "Thêm năm lượng nữa, đây đã là nhiều nhất rồi."
Hứa chưởng quỹ ngẩn người, thầm nói đại gia vẫn là người ổn định, như thế nào bỗng chốc thêm nhiều giá như thế?
Năm mươi lăm lượng, vượt qua mục tiêu dự trù một chút, Trần A Phúc vẫn tương đối hài lòng.
Cười tỏa sáng nói: "Được, đồng ý."
Dường như ngay cả chim chóc ngoài cửa sổ đều đang ăn mừng Trần A Phúc làm thành một món tiền lớn, ríu ra ríu rít kêu.
Trong đó một con chính là Kim Yến Tử, nó đang theo mấy con chim đứng trên nhánh cây ở ngoài song cửa sổ.
Nó đã rất không kiên nhẫn, chít chít kêu lên: "Không phải chỉ có người bận rộn, mọi chuyện không rời bỏ ta, ta muốn tìm thêm hộ vệ cho người."
Hứa chưởng quỹ trước tiên thảo ra một phần hiệp nghị, trong đó còn bao gồm điều khoản kinh điển không thể lại bán cho những người khác.
Trần A Phúc không có dị nghị, nàng cùng Hứa chưởng quỹ ấn dấu tay ký tên.
Trần A Phúc yêu cầu dẫn Đại Bảo đi phòng bếp, Dương Minh Viễn cười nói: "Hài tử thì ở chỗ này đi, phòng bếp quá loạn."
Trần A Phúc thấy ánh mắt vị Dương đại gia này thanh minh, không giống người xấu, còn có Kim Yến Tử canh giữ ở bên cửa sổ, cũng liền đồng ý Trần Đại Bảo chơi ở trong này.
Còn nhẹ giọng dặn dò cậu: "Con ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chỗ nào cũng không cần đi.
Cũng không được tinh nghịch, lát nữa nương sẽ trở lại tìm con."
Trần Đại Bảo gật đầu nói: "Nương yên tâm, Đại Bảo biết rõ."
Trần A Phúc đi phòng bếp nhìn gia vị của bọn họ, lại lặng lẽ nói thêm với Hứa chưởng quỹ đến mấy vị thuốc Đông y.
Hứa chưởng quỹ vẫn còn có chút giật mình, tự mình chạy đi mua.
Trình tự làm nguyên liệu xào nước sốt đồng dạng cùng đầu bếp tửu lâu, chẳng qua là nhiều ra mấy vị thuốc bắc.
Trần A Phúc thấy người đầu bếp kia sốt nước thịt xong, hương vị đồng dạng, nàng cũng coi như mang đồ đệ ra rồi.
Khi nàng trở lại gian phòng nhỏ kia, thế nhưng nhìn thấy Trần Đại Bảo cùng hai đứa bé khác cùng nhau đang theo Hôi Hôi chơi đùa đến cao hứng, Dương đại gia ở một bên cũng nhìn thấy hứng thú tràn trề.
Không có Thất Thất cùng Kim Yến Tử, Hôi Hôi đương nhiên thành nhân vật chính, giương miệng rộng vừa cười còn nói: "Ông ngoại, mẫu thân, Đại Bảo, đi tiểu một chút" loạn kêu một hồi, chọc cho mọi người cười to không thôi.
Trần Đại Bảo trông thấy Trần A Phúc, đứng dậy chào đón nói: "Mẫu thân, đây là Dương Siêu ca ca, đây là Dương Tây muội muội, bọn họ đều thích Hôi Hôi."
Hai đứa bé kia, nam hài đại khái hơn năm tuổi, nữ hài khoảng bốn tuổi.
Đều mặc xiêm y bằng lụa, lớn lên mi thanh mục tú, cùng Dương đại gia có vài phần giống nhau.
Bọn họ ngẩng đầu rất có lễ phép kêu lên với Trần A Phúc: "Thẩm tử."
Trần A Phúc đỏ mặt, nàng còn chưa có lập gia đình đâu.
Vội vàng cười nói: "Gọi ta Trần di là được."
Hai đứa bé lại kêu một tiếng: "Trần di."
Hứa chưởng quỹ cầm một khay nước sốt thịt mới vừa làm cho Dương đại gia thưởng thức, Dương đại gia nếm gật gật đầu, lại để cho mấy người hài tử đến ăn một ít.
Nam hài còn kêu ăn ngon, cũng không muốn trêu chọc Hôi Hôi, đứng ở trước bàn miệng to ăn sốt thịt.
Dương Minh Viễn đứng dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra năm nén bạc mười lượng cùng một nén bạc năm lượng giao cho Trần A Phúc.
Cười nói: "Nếu như về sau Trần tiểu nương tử có phương tử ngon, thì tới tìm tửu lâu của ta nữa.".