Nông Kiều Có Phúc

Chương 436: 436: Phát Tiết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sở Lệnh Tuyên vào phòng, đi đến trước mặt Trần A Phúc, trên mặt khó nén hưng phấn, trong mắt hình như có hơi nước, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì cực độ kích động mà tươi sống vài phần.
Hắn trước nâng mặt Trần A Phúc lên hôn nàng một cái thật sâu, sau đó một phen ôm nàng vào trong lòng, run giọng nói: "A Phúc, A Phúc, Tam thúc khỏe rồi, Sở gia chúng ta gắng gượng qua một kiếp này.

Nàng và bọn nhỏ, không sao rồi!"
Trần A Phúc bị Sở Lệnh Tuyên ôm rất chặt, nàng vùi mặt ở chỗ cổ hắn, cũng hưng phấn mà nói: "Tốt, thật quá tốt rồi!" Nói xong, lại một lần chảy ra nước mắt sống sót sau tai nạn.
Cánh tay Sở Lệnh Tuyên ôm càng chặt hơn, tiếp tục nói: "A Phúc, ngày chờ đợi tuyên án thật không dễ chịu - - thấy ngày dài như năm, nóng lòng khó nhịn...!Về sau, ta sẽ cùng tổ phụ, cha, Tam thúc cùng nhau, tận hết thảy có khả năng nắm giữ chủ động, suy tính chu toàn, bảo vệ gia tộc chúng ta, để cho nàng và hài tử vô sự, đón mẫu thân về nhà..."
"Dạ, thiếp cùng bọn nhỏ, còn có mẹ chồng, chúng ta đều chờ đợi..."
Trần A Phúc còn chưa có nói xong, liền bị Sở Lệnh Tuyên bế lên.


Hắn nhấc chân đi phòng ngủ, đặt nàng ở trên giường.
Tâm tình Sở Lệnh Tuyên đè nén nhiều ngày vào thời khắc này tất cả đều phát tiết ra.

Trần A Phúc hôm nay cũng phá lệ hưng phấn, chìu theo hắn, lần lượt bay lên đám mây...
Động tĩnh hơi lớn, đều đánh thức hai tiểu ca bình thường đều ngoan ngoãn, còn dọa khóc.
Trần A Phúc suy đoán, không cần nói nha đầu ngủ ở bên trong phòng, có lẽ ngay cả đầy tớ ngủ ở trong sương phòng cũng có thể nghe được động tĩnh.
Đặc biệt là Kim Yến Tử trong không gian, lông toàn thân nó lại đều dựng đứng, còn chảy máu mũi.

Chít chít nói: "Mẹ kiếp nha, Sở phụ thân thật sự là quá uy mãnh, người ta đều chui vào trong chum nước, còn có thể cảm nhận được chấn động, không gian như động đất vậy, ngay cả Bối Bối đều bị chấn động đến mức lật té ngã hai cái..."
Lời nó nói làm Trần A Phúc mắc cỡ không chịu được được, nhưng lúc này nàng đã khống chế không nổi Sở Lệnh Tuyên.

Cuối cùng đợi đến xong việc, Sở Lệnh Tuyên còn ôm nàng không nỡ buông tay.

Trần A Phúc dùng hết mạnh mẽ mới đẩy hắn đi xuống, đứng dậy cho hai đứa bé bú sữa, chu môi nói: "Chán ghét, chàng dạng này, ngày mai thiếp có mặt mũi ra ngoài gặp người như thế nào."
Sở Lệnh Tuyên lơ đễnh, chứng kiến cái miệng nhỏ nhắn bị mình gặm vừa đỏ vừa sưng, không kìm lòng nổi lại cúi người hôn vài cái.

Nghiêm trang nói: "Lại không bị người khác nghe qua, người trong cái sân này đều là người hầu hạ bên cạnh chúng ta, sợ gì."
Trần A Phúc không phản bác được, người cổ đại rất nhiều tư duy logic đều làm cho người ta không nói được lời nào.
Ở trong mắt bọn họ, đầy tớ ở trong mắt chủ tử chính là chó và mèo, cảm thụ của bọn hạ nhân chính là cảm thụ nhóm mèo chó, không cần suy tính.

Nhưng nàng vô luận như thế nào đều làm không được, đầy tớ cói như thế nào đều là người, có tư duy.
Trần A Phúc cho bú xong, Sở Lệnh Tuyên lại không nằm xuống ngủ, mà là
.