Nhất Đại Bảo mặc xong xiêm y, mang một nhà Truy Phong một đường vừa kêu chạy tới vui Duyệt Đào Hiên, đánh thức tiểu cô nương cùng Thất Thất, Hôi Hôi.
Hai tiểu nhân nhi lại dẫn động vật gia chạy đến chính viện, tiếng cười đùa cùng tiếng chó sủa vang một đường.
Hoàng ma ma thấy tiểu cô nương không thục nữ dạng này cũng không đành lòng nói nàng.
Con Yến Tử nho nhỏ làm cho bà nghẹn họng nhìn trân trối, nó thế nhưng thật biết nhấc theo khóe miệng cười...
Trần A Phúc ở trong phòng liền nghe đến thanh âm cả bọn, cười đi ra cửa đón.
Đại Bảo nâng Kim Yến Tử như hiến vật quý nói: "Mẫu thân, Kim Bảo về nhà rồi.
Nó thật có tình có nghĩa lại thông minh, vẫn luôn nhớ kỹ chúng ta."
Hôm nay chính viện hoan ca cười nói, náo nhiệt như lễ mừng năm mới.
Sở tiểu cô nương còn nâng Kim Yến Tử đi trên giường hai tiểu ca nói: "Đệ đệ, nó là Kim Bảo, cực kì ngoan ngoãn, còn biết cười đó."
Hai tiểu ca gần như mỗi ngày đều sẽ tiến vào không gian chơi đùacùng Kim Yến Tử, đương nhiên quen thuộc nó.
Vừa nhìn thấy nó, liền "A, a" duỗi tay đi bắt nó.
Thật vất vả chờ đến trưa, Trần A Phúc lại cùng Kim Yến Tử cùng nhau tiến vào không gian, nàng đang chế một viên thần dược giả.
Nàng muốn chút Yến Trầm Hương Lục Diệp, để Kim Yến Tử mớm, chà xát vào trong viên thuốc trước đó chuẩn bị tốt.
Xem một chút màu sắc hình dáng, lại ngửi vị thuốc, nàng hài lòng cười.
Viên thuốc giả này không khác màu sắc hình dáng cùng dược thật, chỉ hương vị có chút khác nhau.
Nàng bởi vì thường xuyên tiến vào không gian cho nên có thể ngửi ra được, mà Sở Lệnh Tuyên chỉ nhìn qua thần dược hai lần, không thể nào ngửi ra được.
Đợi có người tới lấy dược, liền đưa viên thuốc giả này cho hắn.
Nàng làm xong mấy thứ này, lại nghĩ tới thảm trạng hiện thời của Vinh Chiêu, đây đều là Kim Yến Tử làm ra.
Nếu như nó nghĩ biện pháp chỉnh Nhị hoàng tử, vậy Sở gia cũng không sẽ vất vả như vậy.
Liền nói: "Cục cưng, Sở gia bảo vệ là Cửu hoàng tử, kẻ địch số một của Cửu hoàng tử là Nhị hoàng tử.
Ma ma đã nhìn ra, Nhị hoàng tử là người trùng sinh, hắn biết rõ rất nhiều tiên cơ, thật không dễ đối phó.
Con có bản lĩnh như thế, có thể chỉnh Nhị hoàng tử hay không? Yên tâm, cũng không cho con trực tiếp tổn thương hắn, tựa như chỉnh Vinh Chiêu mà chỉnh hắn là được."
Kim Yến Tử lắc đầu nói: "Người trùng sinh và người xuyên việt đều là người được trời cao chiếu cố, con không thể trực tiếp là địch cùng bọn họ, trừ phi bọn họ trước muốn thương tổn con.
Nếu không, sẽ bị hao tổn tu vi của con."
Trần A Phúc đương nhiên không muốn để vật nhỏ hao tổn tu vi, nói: "Vậy thì thôi, ma ma cũng không nỡ để cho con bị thương tổn."
Kim Yến Tử lại ôm Kim Bối dậy, giương mắt nhìn nàng nói: "Ma ma, người ta muốn nghe ca, thật lâu cũng không có nghe."
Trần A Phúc ngẫm lại mấy tháng này đều vượt qua ở trong khẩn trương, nào có tâm tư ca hát.
Nếu vật nhỏ đã muốn nghe, nàng liền hát đi.
Tiểu Yến Tử, mặc quần áo, hoa
Hàng năm mùa xuân tới nơi này.
Ta hỏi Yến Tử vì sao đến,
Yến Tử nói, mùa xuân bên này càng xinh đẹp
...
Hát hát, Trần A Phúc lại nghĩ tới Phúc Viên, Đường Viên, Lộc
.