"Mẫu thân, sao người lại khóc rồi? Bụng người còn đau sao?" Đại Bảo đứng ở cửa cao giọng hỏi.
Vương thị đã thối lui đến trong phòng bên cạnh vội vàng lại đây dắt Đại Bảo đi.
Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên nhìn nhau cười một tiếng, vật nhỏ kia, nhất định là cố ý.
Trần A Phúc lại cảm thấy mệt, nằm xuống nghỉ ngơi.
Sở Lệnh Tuyên đắp kín chăn mền cho nàng, nhẹ nói: "Mệt mỏi lâu như vậy, nên ngủ một giấc cho ngon đi."
Trong đầu Trần A Phúc lại lóe ra Kim Yến Tử đã xù lông, nó gấp hư, tiếng om sòm thỉnh thoảng vang lên: "Ma ma, mau ôm đệ đệ vào không gian, người ta muốn chơi...!Ma ma, nhanh lên, người ta gấp chết rồi, gấp đến độ muốn đụng tường, gấp đến độ muốn chửi người...!Ai da, thật muốn chơi với đệ đệ..."
Trần A Phúc rất buồn ngủ, vừa trầm vào trong mộng.
Nàng là bị hài tử khóc tỉnh.
Trời đã tối, trong phòng đốt đèn, hai hài tử tiếng khóc rung trời bị vú nuôi ôm, Sở Lệnh Tuyên lo lắng nhìn bọn nhỏ.
Lý ma ma thấy Trần A Phúc tỉnh, cười nói: "Ca nhi không biết là như thế nào, buổi sáng còn uống sữa của vú nuôi, nhưng kể từ nếm qua sữa của đại nãi nãi rồi, liền không lại uống sữa các nàng nữa."
Trần A Phúc đứng dậy, cười ôm Vũ Ca Nhi khóc hung nhất tới.
Thật lạ, Vũ Ca Nhi vừa vào trong lòng Trần A Phúc liền ngừng khóc thút thít, gấp giương cái miệng nhỏ nhắn tìm bình sữa, chờ ngậm bình sữa trong miệng, liền vội vàng ăn.
Hài tử còn nhỏ, một bên sữa Trần A Phúc cho nhóc ăn no rồi.
Lại ôm Minh Ca Nhi tới, cho ăn no, hai tiểu ca hai liền vô cùng thích ý nằm ở trên giường nhỏ nhìn trời.
Hai người nha đầu nâng bàn nhỏ đến trên giường, trên bàn con bày biện canh gà, canh móng heo, canh cá trích, gan heo xào lăn, đậu phụ nhân ba món.
Trần A Phúc đói, mặc dù một ít món ăn canh không có bao nhiêu vị muối, nàng vẫn ăn không ít.
Lại nói, hai tên tiểu tử kia phải chờ đợi nàng cho ăn no, nhất định phải ăn nhiều nhiều.
Nàng ăn cơm xong, nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên còn chưa đi, hỏi: "Chàng không đi ngoại viện nghỉ ngơi sao?"
Sở Lệnh Tuyên mất hứng nói: "Vợ con đều ở trong này , ta đi ngoại viện làm chi?"
Trần A Phúc nói: "Hài tử ầm ĩ, thiếp sợ buổi tối chàng ngủ không ngon."
"Không sao." Sở Lệnh Tuyên nói.
Lý ma ma vốn là nghĩ tới mấy ngày này đều do mình trực đêm, dễ chăm sóc đại nãi nãi.
Vừa nhìn vợ chồng son ân ái dạng này, cười đến đầy mặt hoa cúc.
Thầm nghĩ, trước kia vẫn cho là gia lão gia cùng phu nhân nguyên chủ cử án tề mi, tương kính như tân, là phu thê ân ái nhất.
Lại thì ra là mình nhìn lầm rồi, phu thê ân ái nhất là đại gia cùng đại nãi nãi nhà mình.
Ngày ba tháng mười, Sở gia xử lý tiệc tắm ba ngày náo nhiệt cho hài tử, phủ Định Châu phàm là người có thể diện đều đến rồi.
Kỳ thật, tắm ba ngày không cần thỉnh nhiều người như thế, thỉnh mấy nhà bằng hữu thân thích là được.
Nhưng lão hầu gia cảm giác mình bỗng chốc liền được hai chắt trai béo, cao hứng, nhất định phải muốn náo nhiệt.
Ông ở kinh thành vẫn có một chắt trai lớn, nhưng đứa bé kia là
.