Nông Kiều Có Phúc

Chương 296: 296: Sang Năm Chính Là Ngày Mai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuối giờ Dậu, Sở Lệnh Tuyên dùng áo choàng gói kỹ Sở Hàm Yên ôm trở về Đường Viên, hôm nay nhất định phải ở nhà đón giao thừa.
Sở tiểu cô nương khóc khóc nước mắt nước mắt vô cùng mất hứng, bé muốn nhìn ca ca và tiểu cữu cữu đốt pháo.

Đường Viên mặc dù cũng có người đốt pháo, nhưng đều là đầy tớ, bé không thể theo chân bọn họ chơi đùa.
Sở Lệnh Tuyên nhẹ giọng dụ dỗ: "Đây là một năm cuối cùng hai người chúng ta đơn độc ở nhà đón giao thừa.

Sang năm một ngày này, di di và ca ca liền sẽ đến Đường Viên theo chúng ta cùng nhau mừng năm mới." Trong lòng tính toán một chút thời gian, lại cười nói, "Nói không chừng, sang năm thời điểm này, Yên Nhi còn sẽ nhiều thêm đệ đệ hoặc là muội muội, trong nhà càng náo nhiệt."
Tiểu cô nương vừa nghe mình sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, cũng bất chấp thương tâm, hỏi: "Thật sao? Phụ thân nói là thật sao? Tỷ muội cũng sẽ có đệ đệ muội muội sao?"
Sở Lệnh Tuyên khẳng định trả lời: "Đương nhiên là thật, phụ thân không lừa con."
Tiểu cô nương cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn.


Ở trong lòng của bé, sang năm chính là ngày mai, ca ca nói với bé như vậy.
Giờ hợi, Đại Bảo và A Lộc, Vương lão ngũ cùng mấy đầy tớ nam còn ở trong sân cười đến vui vẻ, trên bàn cơm tất niên còn chưa kết thúc.
Trần A Phúc đứng dậy nói cùng Vương thị và Trần Danh: "Thời gian trễ rồi, Đại Bảo nên trở về đi ngủ thôi."
Trần Danh gật đầu, lại để cho Tằng Lão Đầu cùng Tằng Song đến thượng phòng, mấy người bọn họ uống rượu với nhau.
Đại Bảo còn không nỡ đi, bị Trần A Phúc cứng rắn lôi đi.
Nhìn thấy Đại Bảo ngủ rồi, Trần A Phúc mới về thượng phòng.

Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ kỹ quỷ thích khóc Kim Yến Tử, sợ nó khổ sở giống như năm ngoái.

Nàng liên tục không ngừng tiến không gian, trong tay còn cầm non nửa chén nhân hạt thông, hạt dưa bóc xong.
Trần A Phúc nhìn một vòng không thấy được Kim Yến Tử, cho rằng nó núp ở trong hoàng kim ốc khóc, ngước đầu kêu lên trên cây: "Bảo bối, bảo bối, mau ra đây, ma ma đến mừng năm mới với con."

Từ dưới chân phát ra thanh âm Kim Yến Tử: "Ma ma, người ta ở trong này, lại không ở bầu trời." Nó đẩy rớt vài con rối Yến Tử trên người, chui ra.

Còn nói: "Về sau ma ma gọi người ta tên thân mật là kêu cục cưng, không cần gọi bảo bối.

Bảo bối không chỉ kêu người ta, còn kêu nó." Nó giơ giơ Kim Bối bên trong cánh.
Yêu cầu còn thật nhiều.
Trần A Phúc gật đầu, thấy nó không khóc, lại kỳ quái hỏi: "Cục cưng, hôm nay sao con không khóc? Không thấy cô đơn à?"
"Ngốc ma ma, người ta hiện thời có Bối Bối, như thế nào sẽ cô đơn." Kim Yến Tử nói.
Trần A Phúc liền yên tâm, bỏ chén nhỏ xuống đã muốn chạy đi.

Kim Yến Tử vội vàng nói: "Người ta mặc dù không cô đơn, nhưng mà rất tịch mịch, ma ma ở lại theo trò chuyện với người ta, lại hát ca khúc Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa cho người ta đi."
Trần
.