Nông Kiều Có Phúc

Chương 29: Gấp gáp cũng vui vẻ




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc cúi người nhặt xẻng sắt nhỏ lên, thô giọng quát: "Còn muốn nhà ta đền một xâu tiền, ta đánh ngươi chết trước rồi nói sau."

Nàng vốn là muốn phóng tới gõ Hồ lão ngũ, nhưng nghĩ tới thể lực của mình đã chống đỡ hết nổi, khẳng định đánh không lại Hồ lão ngũ, vẫn là đánh nhị bệnh chốc đầu không có sức chiến đấu trước. Nàng giơ cao xẻng sắt nhỏ phóng tới nhị bệnh chốc đầu, con mắt sững sờ vừa nhìn liền không bình thường, hù dọa nhị bệnh chốc đầu kêu cha gọi mẹ lăn đi qua một bên, người bên cạnh cũng hù dọa tránh né bốn phía.

Trần A Quý cùng hai người tức phụ trong Trần gia tộc vội vàng chạy tới ngăn chặn nàng, Trần A Quý nhân cơ hội đoạt lấy cây xẻng sắt đi, còn thấp giọng an ủi: "A Phúc chớ vội, chúng ta sẽ không để cho bọn họ lừa đi nhiều tiền như vậy."

Trần lão thái cũng tới, bà hô lớn: "A Phúc nhà ta vừa hết bệnh ngốc, lần này lại bị nhị bệnh chốc đầu tức giận đến bệnh tái phát, món nợ này tính thế nào?" Bà cũng không sợ Hồ lão ngũ, lại quát hắn: "Hồ lão ngũ, ngươi lừa người cũng lừa đến nhà thân thích, ngươi thật có khả năng há." Nhìn thấy Hồ thị cũng đứng ở nơi đó xem náo nhiệt, lại mắng: "Tức phụ lão đại, việc nhà cũng làm hết rồi? Chuồng heo chuồng lừa đều bẩn như vậy, không nói tắm rửa, vẫn còn ở nơi này xem náo nhiệt, thật sự là đàn bà lười thiếu đánh."

Hồ thị biết rõ lão phu nhân là giận chó đánh mèo lên mình, tức giận cũng không dám mạnh miệng trước mặt mọi người.

Tiếp theo, phụ tử Trần Nghiệp cùng một vài thân tộc Trần gia đều nói chuyện, nói thật vất vả chứng kiến A Phúc khỏi bệnh, một trận này lại bị tức đến bệnh tái phát, về sau tiền thuốc phải để cho nhị bệnh chốc đầu đền.

Nhị bệnh chốc đầu trừ Hồ lão ngũ trước giúp đỡ nói hai câu nói ra, căn bản không có ai hỗ trợ.

Cao Lý Chính đánh nhịp nói: "A Phúc đánh nhị bệnh chốc đầu lợi hại, nhưng nhị bệnh chốc đầu cũng làm A Phúc tức giận đến bệnh tái phát, A Phúc cũng phải uống thuốc. Hai bên bồi thường, vẫn là ấn theo ta nói lúc trước mà xử lý, liền do Trần gia bồi một trăm văn tiền thuốc. Nếu như ai không phục, liền đi huyện nha kiện đi."

Lại thấp giọng để Trần Danh trở về dạy dỗ Trần A Phúc thật tốt một phen, đừng để cho nàng gây ra họa. Nếu như đánh người cho tàn phế hoặc là làm ra mạng người, đó là phải ngồi tù, thậm chí phải đền mạng.

Trần Danh gật đầu đáp ứng, một nhà cùng nhau đi về nhà.

Hai bên người xem náo nhiệt đều sợ hãi nhìn Trần A Phúc nghiêm mặt, cũng không dám cao giọng nghị luận. Thầm nghĩ, ngốc tử này si bệnh là hết rồi, lại vừa điên vừa đanh đá, về sau vẫn nên cách xa nàng một chút, chớ trêu chọc nàng.

Đặc biệt là vài nam nhân trước đó trong lòng còn có ý tưởng, nghĩ tới tìm cơ hội đi chiếm chút tiện nghi ngốc nữ xinh đẹp, hiện tại chính là cho mấy người bọn họ lá gan cũng không dám.

Có một ít phụ nhân còn nhỏ giọng giáo dục hài tử của mình: "Về sau cách kẻ điên này xa một ít, đánh cũng uổng công..."

Trong số những người xem náo nhiệt còn có Trần A Cúc cùng Hồ Thúy Thúy, nghe mọi người thấp giọng nghị luận, cũng sợ hãi không thôi, về sau cũng không thể giống như trước đây chọc ghẹo đứa ngốc kia.

Trở về nhà, Trần Danh giao một trăm văn tiền cho nhi tử Cao Lý Chính trở về lấy tiền cùng hắn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Trần A Phúc vô cùng băn khoăn, nói với Trần Danh: "Cha, thực xin lỗi, trong nhà vốn không có tiền, con còn làm mất một trăm văn ra ngoài."

Lúc này tinh thần Trần Danh đã tốt hơn rất nhiều, hắn không chỉ không tức giận, còn có chút mừng thầm, khuê nữ đanh đá dạng này, với nàng có lẽ là một chuyện tốt. Hắn không tự chủ cái eo cũng rất thẳng vài phân, cười nói: "Khuê nữ làm rất đúng, nếu như về sau bị người khi dễ, vẫn cứ đánh trả như thế đi, chỉ cần không đánh chết người, cha nguyện ý đền tiền."

Chứng kiến cha Trần Danh đáng yêu như thế, Trần A Phúc cười rộ lên.

Trần lão thái cũng theo tới, nhìn thấy Nhị nhi đưa một trăm văn ra ngoài, đau lòng đến muốn chết. Lại nghe nhi tử nói lời này, càng mất hứng, oán trách nói: "Nhìn bản lĩnh của con đi, con đi chỗ nào tìm nhiều tiền như vậy để bồi thường." Lại mắng Trần A Phúc: "Thật sự là một ngốc tử, đánh người không biết là phải đánh chổ người khác nhìn không thấy như trên lưng và đít mà đánh sao, chuyên đánh đầu dưa."

Trần A Phúc biết rõ hôm nay là Trần lão thái và Trần gia giúp mình, nếu không bị Hồ lão ngũ quấn lên cũng không sẽ dễ dàng thoát thân như vậy. Liền cười nói: "Nãi, hôm nay con là cố ý đánh lên trên đầu nhị bệnh chốc đầu, chính là muốn để cho người khác nhìn thấy thương thế của hắn, về sau mới không dám trêu chọc con."

Lão phu nhân ngẫm lại cũng đúng, nói: "A, nha đầu này hết bệnh ngốc thì đúng là thật tốt, tinh quái." Lại vừa đi ra ngoài vừa nói với Trần Danh: "Ta phải trở về hành hạ Hồ thị một trận, huynh đệ nhà mẹ đẻ của nó muốn cho lão Trần gia chúng ta tốn tiền, quá thất đức." Sau đó, chạy vụt đi.

Hai tiểu shota rõ ràng bị sợ hãi, còn nước mắt ròng ròng kéo Trần A Phúc.

Trần A Phúc đã mệt mỏi cực kỳ, nhưng vẫn an ủi bọn họ thật lâu, mới khuyên được hai tiểu shota.

Buổi trưa, Vương thị trở về nghe nói chuyện này, cũng tức giận. Bà không chỉ khóc nữ nhi bị bắt nạt, càng lo lắng hơn là bộ dáng nữ nhi đanh đá bị người nhìn thấy, về sau sợ là lại không dễ chiêu con rể.

Trần A Phúc khuyên nhủ: "Nương, con muốn trước phải sống sót, mới có thể nói tới chuyện có chiêu con rể hay không nha. Nếu như bị người bắt nạt chết trước rồi, đừng nói chiêu con rể, ngay cả người cũng không còn. Nương yên tâm, về sau, nếu như có nam nhân thích hợp thì con thú... A, không, là chiêu con rể, không có nam nhân thích hợp thì không nhận, mang theo Đại Bảo sống thật tốt."

Lời Trần A Phúc nói khiến cho Trần Danh và Vương thị đều đỏ mặt, ngay cả A Lộc cũng đỏ mặt cười không ngừng. Vương thị sẵng giọng: "Cô nương gia, cũng đừng nói cái gì mà nam nhân thích hợp, còn thú rồi chiêu. Người ngoài nghe được, sẽ chế giễu con."

Trần Danh mặc dù cảm thấy lời Trần A Phúc nói có một chút xấu hổ muốn chết, lại cho rằng nàng nói đúng. Nói: "A Phúc nói đúng, trước nếu không có ai bắt nạt nó, nó mới có thể thật tốt sống qua ngày, mới có thể nói cái khác."

Vương thị nghe, mới lại vui vẻ trở lại.

Tất cả mọi người mệt chết, Vương thị làm một nồi bánh canh, còn đánh hai quả trứng bỏ vào. Đây là bữa ăn ăn ngon mà ngày tết nhà họ mới được ăn, người một nhà ăn bụng tròn vo.

Sau bữa cơm trưa, Trần A Phúc lau thân thể, Vương thị lại giúp nàng gội đầu, mới cùng Đại Bảo cùng nhau về đông phòng nghỉ ngơi. Nàng khóa cửa lại, lại dụ dỗ Đại Bảo ngủ. Có thể tiểu shota bị dọa hỏng, còn ôm nàng lẩm bẩm lầm bầm, thổ lộ hết tâm sự nhỏ của nó.

Tiểu hài tử chẳng phân biệt được thời gian làm nũng cũng rất gây phiền cho người khác đâu. Trần A Phúc cũng vội muốn chết.

Kỳ thật, từ khi về nhà đến bây giờ, nội tâm Trần A Phúc đều đang gấp cũng vui vẻ. Con tiểu Yến Tử kia quá lợi hại, cái mỏ nhọn nhỏ tựa như một mũi khoan, đâm một cái thành cái hố. Có thần hộ mệnh này, về sau nàng có thể nghênh ngang rồi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Chỉ là con Yến Tử kia chạy rồi, không biết nó chạy đi đâu, bao giờ mới trở về, nàng nóng lòng muốn tìm được đáp án.

Nhưng người một nhà đều vây quanh nàng kéo nàng, nàng cũng đành phải nhẫn nại tính tình đợi đến nghỉ buổi trưa.

Đại Bảo thấy nương nhíu lông mày lại, không giống như trước kia kiên nhẫn dụ dỗ mình, càng khẩn trương. Ngậm nước mắt hỏi: "Nương là sinh tức giận Đại Bảo sao? Nương là tức Đại Bảo ham chơi, không có ở bên cạnh nương bảo vệ nương sao?"

Trần A Phúc hít thở sâu mấy hơi, nặn ra tươi cười nói: "Đương nhiên không phải vậy, nương thích Đại Bảo thích thật nhiều luôn. Buổi sáng nương đánh lâu như vậy, cảm thấy mệt quá, muốn ngủ."

"À." Yên tâm Đại Bảo nhắm mắt lại, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.

Hài tử này quá nhạy cảm, nhạy cảm giống như tiểu cô nương. Về sau vẫn phải bồi dưỡng cá tính của nó, để cho nó giống như một nam tử hán.

Thấy cậu ngủ rồi, Trần A Phúc mới giơ tay trái lên nghiên cứu. Lòng bàn tay tay trái cùng trên ngón trỏ ngón giữa của nàng đều có vết thương, đặc biệt là vết thương lòng bàn tay rất dài, chừng nửa tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ).

Hết chương 29.