Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần lão thái là người thành tinh, bà biết rõ, cho dù đại nhi tử không cần tiền, Hồ thị cũng sẽ nghĩ biện pháp vụng trộm đòi tới. Nếu cứ như vậy, nhà Nhị nhi không có tiền tiết kiệm, đại nhi còn tưởng rằng giúp huynh đệ, lại tiện nghi Hồ thị. Liền nói ra: "Ta cũng tán thành lời lão Nhị nói, thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng. Hỗ trợ là hỗ trợ, nhưng nên trả tiền công thì vẫn phải trả."
Trần Danh lại nói: "Bán đất còn dư lại bốn xâu tiền, đủ tu sửa phòng ở. Nếu đại ca lúc nào cũng giúp đỡ bận rộn như thế, về sau đệ đệ sẽ không biết xấu hổ lại thỉnh đại ca hỗ trợ nữa."
Trần Nghiệp nghe vậy, mới không nói thêm gì, còn nói thời gian bắt đầu sửa nhà. Bây giờ là ngày mùa, trước tiên phải gieo xuống ngô cùng khoai lang. Đại phòng nhiều đất, hơn nữa còn có nhị phòng, phải chờ tới cuối tháng năm mới có thời gian sửa nhà. Trần Danh nghĩ tới chuyện trong nhà phải gấp rút làm giỏ may vá cùng túi may vá, liền định thời gian sửa nhà ở cuối tháng sáu. Xây cất xong phòng ở rồi, lại tư sửa nhà bếp cỏ tranh của bọn họ một phen.
Trước khi bọn họ đi, Trần Danh đưa cho Trần Nghiệp bốn thước vải thô màu lam may xiêm y.
Trần Nghiệp gấp đến mức mặt đều đỏ lên, lớn tiếng nói: "Nhà đệ trôi qua thế nào ta còn không biết sao? Mặc dù A Phúc bệnh khá hơn cút rồi, các người còn phải tích góp tiền đi xem chân cho A Lộc, tốn tiền hoang phí này làm chi? Cuộc sống của nhà ta tốt hơn nhiều lắm, không thiếu vài thước bố này, bố này liền giữ lại làm thân quần áo mới cho A Lộc, xiêm y của nó đều buộc ở trên người rồi."
Nói xong, dìu lấy Trần lão thái đi ra ngoài, Trần A Phú dắt Đại Hổ theo ở phía sau, Trần Danh đưa bọn họ ra ngoài.
Hồ thị không có động chân, bà ta vẫn muốn cầm vài thước bố kia đến tay. Cho dù không dám cầm về nhà, cũng cầm đi nhà mẹ đẻ của mình cho huynh đệ hoặc chất tử may bộ xiêm y.
Trần A Lộc người nhỏ nhưng tinh tướng, thấy Hồ thị rơi ở phía sau, liền biết trong lòng bà ta có chủ ý gì. Ở thời điểm Hồ thị duỗi tay đi lấy vải bố trên giường gạch, hắn trước một bước duỗi tay cầm ở trong tay, giao cho Vương thị nói: "Nương, đại bá để cho người làm cho con một bộ quần áo mới, người cũng không thể lại đưa cho người khác. Bố dùng không hết, lại may một bộ cho Đại Bảo."
Hồ thị tức giận đến mắng ra tiếng: "Nghèo kiết hủ lậu, lễ đưa ra ngoài còn không biết xấu hổ thu hồi lại." Trần Nghiệp và Trần lão thái không ở tại chỗ, ngược lại bà ta một chút cũng không che giấu mình tham tiền và cay nghiệt.
Trần A Phúc cười nói: "Cũng không phải chúng ta thu hồi lại, là đại bá thương cảm nhà ta nghèo, nhường cho đệ đệ ta may xiêm y."
Hồ thị lại mắng: "Thật đúng là đồ ngốc tử, lại dám mạnh miệng cùng trưởng bối."
Vương thị cũng không ngốc, biết rõ Hồ thị không dám cầm vải về nhà, nhất định là muốn vụng trộm cầm lại nhà mẹ đẻ của bà ta. Đưa cho Trần Nghiệp thì Vương thị nguyện ý, dù sao Trần Nghiệp giúp nhà mình không ít. Nhưng để Hồ thị vụng trộm cầm đi Hồ gia, vậy đó là chuyện gì. Lại nghe bà ta mắng A Phúc, trong lòng càng mất hứng.
Vương thị bỏ vải bố vào bên trong tủ đầu giường, nói với Hồ thị tức giận đến mặt đỏ bừng: "Đại nha không tới ăn cơm, ta đặc biệt để lại cho nó một chén dưa chuột xào thịt, đại tẩu mang về cho nó ăn đi." Chén đồ ăn này vốn là bà muốn để lại cho Trần Danh ngày mai ăn.
Con muỗi dù nhỏ cũng là thịt, Hồ thị vẫn còn tức giận theo sát Vương thị đi phòng bếp bưng món ăn đi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần A Phúc có một chút không còn gì để nói, Vương thị quá bánh bao. NgườI như Hồ thị, chính là con sói ăn mãi không no. Lén lút đòi này nọ, bản thân không cảm kích không nói, phần lớn thời gian còn không dám để Trần lão thái và Trần Nghiệp biết rõ.
Hồ thị đi rồi, Trần A Lộc nói với Vương thị: "Nương, chén thịt kia là để dành cho cha con ngày mai ăn, làm gì lấy cho đại bá nương chứ? Nếu như thật sự vào miệng đại nha còn qua được, nói không chừng lại vào miệng Hồ lão ngũ, vậy thì thật đáng tiếc."
Vương thị thở dài nói: "Đại bá nương của con không lấy được vải bố đã mất hứng rồi, nếu lại không cho bà ta chút chỗ tốt, không biết còn muốn bàn tàn trong nhà tới bao lâu."
Trần Danh đi vào nghe thấy lời nói này, lại than thở mà lắc đầu. Đại ca là thật người tốt, như thế nào lại cưới nữ nhân như vậy.
Thời điểm Hồ thị mới vừa gả tiến vào Trần gia, Trần Danh cũng cực tôn trọng vị trưởng tẩu này. Nhưng Hồ thị lại cực không thích tiểu thúc ma ốm, trước mặt Trần Nghiệp và Trần lão thái thì biểu hiện còn coi được, một khi bọn họ không có mặt, sẽ dùng ngôn ngữ ác độc nhất mắng Trần Danh, thiếu chút nữa đã làm hắn tức chết tươi. Có lẽ, bà ta tồn tâm tư chính là vội vàng làm hắn tức chết.
Năm ấy ở riêng, ý Trần lão thái và Trần Nghiệp vốn là để Trần Danh trụ ở trong nhà, thuận tiện cho bọn họ chăm sóc. Nhưng Trần Danh chết sống muốn chuyển đi ra, Trần Nghiệp mới giúp hắn bán một mẫu đất, hai ca ca lại vụng trộm mỗi người cho thêm một lượng bạc, mua cái sân nhỏ này. Còn vài ngày sau thì Vương thị vào cửa, nếu không thì Trần lão thái sẽ trước đến nhà hắn chăm sóc hắn ...
Một nhà Đại phòng đi rồi, Trần A Phúc ngăn cản Vương thị lại muốn đi phòng bếp thu dọn, hiện tại thân thể nàng khá hơn nhiều, có thể chậm rãi thu thập.
Vương thị thấy nữ nhi tài giỏi, trên mặt cười nở hoa, bà liền vào nhà cắt may xiêm y cho Trần A Lộc. Làm áo choàng ngắn không có tay cùng quần dài, liền đủ làm một bộ cho A Lộc và Đại Bảo.
Hai đứa bé đều cực cao hứng, A Lộc đã nhớ không rõ chính mình có bao nhiêu lâu không được mặc qua quần áo mới, Đại Bảo từ trước đến giờ thì không có mặc qua bộ đồ mới nào, đều là nhặt quần áo cũ của tiểu cữu cữu. Cho nên Đại Bảo đặc biệt hưng phấn, càng không ngừng hỏi thời điểm nào có thể được mặc quần áo mới. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
A Lộc ra vẻ mình già dặn khiêm nhượng nói: "Nương trước làm cho Đại Bảo."
Vương thị gật đầu cười nói: "Được, ngày mai bà ngoại sẽ để cho Đại Bảo được mặc bộ đồ mới."
Trần A Phúc thu thập xong phòng bếp, liền xem Vương thị cắt may. Nàng đối với cắt may cổ đại rất không còn gì để nói, đặc biệt là quần, tựa như là hai cái mặt túi may một đầu cùng một chỗ. Không chỉ khó coi, mặc khó chịu, còn đặc biệt phí vải bố. Nghĩ tới chờ mình tay chân lưu loát rồi, xem một chút có thể cải tiến một chút hay không. Đương nhiên không thể nào thay đổi thẩm mỹ cái thời đại này, không thể làm quần quả chùy thành hình quần ống nhỏ, nhưng ít ra thắt lưng và đũng quần phải cắt được hơi chút vừa người một chút.
Ngày hôm sau, trời cũng sáng choang, Trần A Phúc còn chưa nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh. Nhất định là đêm qua Vương thị làm công việc làm đến muộn, bây giờ còn chưa tỉnh dậy.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, lại trông thấy cơn mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ. Mưa nhỏ lất phất, sương mù mịt mờ, không có một chút âm thanh, rửa lá cây cỏ xanh được càng thêm xanh biếc sạch sẽ.
Trần A Phúc mặc xiêm y vào, trông thấy trên bàn đặt một bộ quần áo nhỏ màu lam. Nàng đi tới mở xiêm y ra, đúng là một bộ áo ngắn không có tay cùng một cái quần làm cho Đại Bảo.
Vương thị thực hiện lời hứa của mình, để Đại Bảo hôm nay được mặc bộ đồ mới.
Trần A Phúc trước đặt xiêm y ở bên cạnh Đại Bảo, mới đi phòng bếp.
Nàng từ dưới mái hiên ôm một ôm cọng lúa mạch vào nhà, vì sợ trời mưa làm củi ướt nhẹp, dưới mái hiên bất cứ lúc nào đều phải đặt một đống cây lúa mạch. Nàng nhanh tay lẹ chân nhóm lửa, bỏ gạo lức vào nồi chậm rãi nấu trước.
Chờ cơm bên trong nồi nở, sẽ khống chế nhỏ lửa, Trần A Phúc mới trở về phòng chải đầu. Trên đỉnh đầu vấn một búi nhỏ, có chút giống cuộn tóc đời trước, lại dùng mộc trâm cố định lại. Hiện tại nàng chỉ biết chải đầu kiểu tóc này.
"Mẫu thân." Đại Bảo vò con mắt ngồi dậy, chứng kiến quần áo mới bỗng chốc tỉnh táo lại, la lớn: "Nha, quần áo mới!"
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đêm qua mỗ mỗ may xiêm y làm đến muộn, còn chưa dậy." Trần A Phúc nhẹ giọng nói.
Đại Bảo gật gật đầu, vội vàng mặc quần áo vào. Sauk hi mặc xong, đứng ở trên giường đúng là có một chút tay chân luống cuống, kéo tà áo ngượng ngùng nhìn Trần A Phúc.
Trần Đại Bảo áo quần ngắn đặc biệt không phù hợp, áo ngắn dài đến chỗ đùi, quần dài dài rộng rộng còn kéo hai vòng, đũng quần cũng sắp rớt đến trên đầu gối, bộ quần áo này ba năm sau nó còn có thể mặc. Mặc dù không hợp thân, nhưng mặc vào bộ đồ mới tiểu shota vẫn xinh đẹp đến không hợp lý, đặc biệt là bộ dáng ngượng ngùng lại kích động, đáng yêu chết người.
Hết chương 23.