Nông Kiều Có Phúc

Chương 191: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mẹ con hai người đang nói chuyện, Trần Danh trở về.

Hắn chứng kiến Vương thị sưng đỏ con mắt, hỏng nhảy dựng, vội lên trước hỏi: "Quyên Nương, nàng làm sao vậy?"
Trần A Phúc cảm thấy phải để cho Vương thị và Trần Danh đơn độc nói chuyện, liền ra thượng phòng.
Đi đến nam phòng Tây Sương, tổ tôn Sở gia đang ngồi ở trên ghế dựa nhỏ loay hoay trên bàn xếp gỗ thấp chân.

Bọn họ khổ người đều lớn, Trần A Phúc đều sợ bọn họ ngồi gãy cái ghế nhỏ.
Lão gia tử thấy Trần A Phúc đến, giơ ngón tay cái với nàng nói: "Tiểu nha đầu, thông minh, ngay cả phương pháp này đều nghĩ ra.

Như vậy, vừa có thể rèn luyện sự chú ý của bọn nhỏ, có thể rèn luyện kiên nhẫn bọn nó, cùng với sức quan sát."
Đây là bộ xếp gỗ mới, không phải là cái loại đắp phòng ở, mà là tổ hợp từng khối gỗ nhỏ cùng một chỗ tạo thành bức vẽ một con ngựa chạy nhanh ở trên thảo nguyên.

Đánh vỡ từng khối gỗ nhỏ ra, rồi lại nghĩ biện pháp bắt bọn nhỏ ghép thành bức tranh ban đầu.


Bên trong không chỉ có ngựa, còn có cỏ xanh hoa dại, bọn nhỏ phải có đầy đủ sự chú ý cùng kiên nhẫn mới có thể hoàn thành.
Sở Lệnh Tuyên cũng nói: "Dạ, xác thực tâm tư khéo léo.

Trần sư phụ tài nghệ vẽ cũng rất tốt, này con ngựa vẽ cực kỳ sinh động.

Chỉ là thuốc màu này không tốt lắm, hôm nào ta cho người tìm cho cô một ít thuốc màu thượng hạng đến."
Trần A Phúc đang cần thuốc màu tốt, chỉ là thuốc màu thượng hạng quá đắt, nàng không nỡ mua.

Thuốc màu cũng thuộc về công cụ giáo dục, vốn là phải chủ tịch ra.
Nàng cười bày tỏ cảm tạ.
Mấy người mới nói đùa vài câu, liền nghe thấy trong sân truyền đến thanh âm mấy tên tiểu tử Đại Bảo cùng A Lộc, La Minh Thành, bọn họ rời giường.


Sở lão hầu gia liền đứng dậy đi ra ngoài, chào hỏi mấy tên tiểu tử đứng tấn, đánh quyền.
Lão gia tử đi, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên liền không tốt tiếp tục đứng ở nam phòng, đứng dậy đi đến sảnh phòng, trông thấy Sở tiểu cô nương từ trong bắc phòng đi ra.
Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, như đánh hai đoàn phấn son nồng đậm.

Trong mắt còn có chút mờ mịt, giống như chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Con bé không bổ nhào về phía Sở Lệnh Tuyên đưa ra hai tay với mình, mà là bổ nhào vào trước mặt Trần A Phúc, tứ chi cùng sử dụng bò trên người Trần A Phúc, Trần A Phúc liền bế con bé lên.
Tiểu cô nương mềm mại nói: "Di di, gối đầu...!thơm thơm, chăn chăn...!thơm thơm, tỷ muội...!thích, còn muốn..."
Tiểu cô nương ngữ điệu vô tâm, lại bại lộ bí mật "Hương khuê" của Trần A Phúc.

Trần A Phúc có chút thẹn thùng, càng làm cho Sở Lệnh Tuyên không được tự nhiên.

Hắn ho khan một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
Trần A Phúc giả bộ tức giận liếc tiểu cô nương một cái, nhẹ nói: "Tỷ muội nhớ kỹ, không thể nói chuyện trong phòng ngủ của di di ở trước mặt người khác."
Tiểu cô nương rất cố chấp nói: "Là...!phụ thân, không phải là...!người khác."
Hắn là phụ thân mi, là người khác
.