Nông Kiều Có Phúc

Chương 184: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



La quản sự còn nói, để La Nguyên ngày mai sẽ đi kinh thành một chuyến, vừa vặn lão hầu gia có thư muốn đưa đi kinh thành, liền công tư trọn vẹn đôi đường, mang phong thư cho Dương Minh Viễn.

Nếu như nắm chặt thời gian, năm ngày sau La Nguyên liền có thể đuổi trở về kịp, xem một chút Dương Minh Viễn có thể giới thiệu bao nhiêu người đi tửu lâu.
Ngày mười Trần Thực về Định Châu phủ, hắn vừa trở về trước hết đi tìm cửa hàng, xử lý khế thư, nếu như người không đủ lại thuê vài người.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, đại khái phải tháng sau, tửu lâu có thể chính thức khai trương.

Ngày khai trương, Trần Danh, Trần Nghiệp cùng La quản sự tốt nhất đều đi Định Châu một chuyến.
Tên tửu lâu định là, Hưng Long đại tửu lâu.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, cơm tối ăn càng náo nhiệt.

Lão phu nhân đặc biệt cao hứng, ba con trai cùng mở tửu lâu chung, đều có tiền rồi.
Buổi tối, Trần A Phúc viết một phong thư cho Dương Minh Viễn.


Xét thấy nàng chỉ học khóa văn hóa cùng Trần Danh thời gian không đến một năm, rất nhiều lời còn chưa có "học" qua.

Vì vậy, nàng vừa viết, vừa "thỉnh giáo" Đại Bảo hoặc Trần Danh, mới viết thư xong, lưu loát viết đầy năm tờ giấy.

Mặc dù chữ phổ thông, nhưng nên biểu đạt vẫn biểu đạt rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, liền để Giả Sơn đưa thư đi nhà La quản sự.
Đại khái giờ Tị, Vương thị mặc hoàn toàn đổi mới liền muốn đi theo Trần Danh đi Tiên Hồ thôn.

Kể từ khi gả đến Trần gia mười sáu năm, trước đến giờ bà còn chưa từng trở về.

Cận hương tình kiếp, bà kích động thân thể đều có chút phát run.
Hôm nay bà mặc vào một bộ quần áo tốt nhất, thân gấm vóc hoa màu xanh lá cây xứng với bối tử bông vải, váy mã diện sa tanh màu xanh sẫm.


Trên đầu mang một cây trâm ngọc, một cây trâm bạc, trên cổ tay mang một cái vòng tay vàng, trên tai mang một đôi đinh hương vàng.

Ngọc trâm và vòng tay vàng là Trần A Phúc năm trước mua cho bà, vòng taivàng là Trương thị lặng lẽ đưa, cũng đều đưa một bộ cho Trần A Phúc.
Nhưng mà, bà mặc đẹp hơn, cũng không che giấu được lão thái quá nhiều nhọc lòng.
Trần A Phúc chỉ có hương son, lại không có phấn hồng, liền nói mượn phấn son của Tằng thẩm nhi trang điểm cho bà.

Nghĩ tới là mình chủ quan, cho dù mình không cần, trong nhà cần phải chuẩn bị một bộ đồ trang điểm, lấy phòng ngừa vạn nhất.
Vương thị nghe, đỏ mặt nói: "Nương già như thế rồi còn trang điểm, người ta còn không thể nói nương là lão yêu tinh à."
Một bên Tằng thẩm nhi cười nói: "Xem Trần thẩm nhi nói, bên trong đại gia đình, ngay cả lão thái quân bảy mươi tuổi đều phải trang điểm kìa."
Bởi vì Trần Danh không cho kêu bọn họ là lão gia phu nhân, Tằng thẩm nhi và một ít đầy tớ vãn bối đều cùng gọi bọn họ Trần thúc, Trần thẩm nhi.
Trần A Phúc đặc biệt cố chấp đeo đồ trang sức trang nhã cho Vương thị, Vương thị trước đến giờ đều nghe khuê nữ, cho dù không quá nguyện ý, vẫn ngồi xuống để khuê nữ loay hoay một phen ở trên mặt bà.
Trần A Phúc chỉ tô một cái lông mày cho bà, trên mặt thoa một chút phấn, bên quai hàm đánh một chút phấn hồng nhàn nhạt, ngoài miệng cũng tô một chút son.

Cho dù rất
.