Nông Kiều Có Phúc

Chương 172: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn lão phu nhân dặn dò Trần A Mãn, Trần A Phúc cười thầm.

Lão phu nhân còn rất tinh, biết rõ gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, còn biết giữa tiểu cô nương cùng lứa sẽ dễ nói chuyện.

Đây mới là tổ mẫu hiền lành, hết thảy đều vì tốt cho tôn nữ.

Cho dù là đối với tôn nữ không có liên hệ máu mủ với mình, mặc dù so ra kém cháu gái ruột cháu trai ruột của bà, nhưng thời điểm nên giúp đỡ vẫn sẽ giúp, cũng sẽ không che giấu lương tâm nghĩ tới bán nàng kiếm tiền đen.
Có đối lập, thì càng thêm hiện ra đáng quý của lão phu nhân.
Trần A Phúc cười nói: "A Mãn có rảnh thì đỡ nội đến nhà tỷ trò chuyện.

Ngày kia tỷ sẽ nghỉ phép, phải nghỉ đến mùng mười tháng giêng mới đi Đường Viên bắt đầu làm việc.


Mọi người đến, con xuống bếp làm thức ăn nội thích."
Lão phu nhân nghe vậy, cười đến đầy mặt nếp nhăn.

Bà và Trần Nghiệp đã từ trong lời nói Trần Danh nghe được, tôn nữ này cho dù biết rõ thân cha của mình là ai, cũng sẽ không đi leo lên phú quý, mà là lựa chọn ở lại trong nhà nghèo.
Nhưng mà, xem phương pháp Triệu gia đối với A Phúc, cái nhà kia A Phúc cũng không thể trở về, trở về còn không biết bị bao nhiêu tội.
Lão phu nhân cười nói: "Được, nội biết rõ A Phúc là đứa bé ngoan ký tình.

Nhà này của chúng ta không có tiền tài gì, nhưng mọi người cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau." Thanh âm lại hạ thấp chút: "Mặc dù đại bá nương của con có một chút lòng tham vụng về, A Cúc tính tình hư hỏng lại không hiểu chuyện, nhưng chuyện đại gian đại ác vẫn làm không được.

Ở trong cái nhà này, cuộc sống không giàu sang, cũng coi như cùng vui mừng.

Nương con và con rơi ở trong ổ nhà quê này của chúng ta, chịu một chút ủy khuất, nhưng chắc chắn sẽ không cho các con chịu tội lớn, chúng ta làm không được."

Trần A Phúc nghe có chút cảm động, kéo tay áo lão phu nhân nói: "Cảm ơn nội, con biết rõ nhà này che chở con, con cũng không bỏ được..."
Trần A Mãn ở một bên ha ha ngây ngô cười nói: "Nội với A Phúc tỷ nói cái gì, sao con có chút nghe không hiểu đây?"
Nói đến lão phu nhân và Trần A Phúc đều cười rộ lên.
Về đến nhà, Trần A Phúc lại đi phòng bếp mắt nhìn một chậu cọng hoa tỏi non, đã dài đến gần hai mươi cm, xanh ngắt xanh biếc, mùi thơm xông vào mũi.
Trước kia chậu cọng hoa tỏi non thu lứa thứ ba thì không thể thu nữa, đây là trồng thêm một lần nữa.

Nàng cũng tưới chút phân yến, lần này dùng được đặc biệt ít, chỉ dùng cây lấy phân lớn cỡ cây tăm một chút đi ra, dùng nước ngâm, tưới ở trong chậu.
Chậu cọng hoa tỏi non này mặc dù không lớn lên nhanh lần đầu tiên, hương vị thơm ngon như vậy, nhưng so với cọng hoa tỏi non bình thường vẫn muốn ngon hơn nhiều.

Trần A Phúc muốn đúng là cái hiệu quả này, vừa muốn ngon một chút, cũng chẳng phải nghịch thiên.
Chậu báu vật quý giá này muốn lưu đến lễ mừng năm mới, tổ tôn hai người Sở gia đến ăn.

Nhà mình là tiểu đệ người ta, được người ta bao bọc, phải nghĩ hết biện pháp hầu hạ tốt dạ dày bọn họ mới được.
Nàng lại nghĩ tới phân yến
.