Trong gió đêm, Truy Phong và Vượng Tài vẫn tương đối hưng phấn, gào lên chạy ở trước mặt xe ngựa, mà hai con vẹt đã ngủ ở trong giỏ xách Đại Bảo mang theo.
Xe ngựa lay động nhoáng một cái, một lát công phu liền lắc lư tiểu huynh muội Dương gia ngủ rồi.
Bình thường ở nhà, bọn họ đều ngủ sớm.
Trần A Phúc và Hoàng mụ mụ mỗi người ôm một đứa, còn dùng chăn mền nhỏ bao lấy.
Mà Đại Bảo mặc dù cũng có chút còn buồn ngủ, lại không để mẫu thân ôm mình, còn biết chiếu cố vẹt ngủ, dùng khăn vải đắp lên cho chúng nó.
Nhà nghèo hài tử sớm quản gia.
Trần A Phúc xem Dương Siêu trong lòng, lại nhìn Đại Bảo một chút, trong lòng có chút ê ẩm.
Áy náy nhẹ nói: "Siêu ca ca là khách nhân."
Đại Bảo dùng đầu cọ cọ cánh tay Trần A Phúc nói: "Dạ, nhi tử biết rõ, sẽ không ăn dấm chua của Siêu ca ca."
Hoàng mụ mụ nhẹ giọng nói: "Đại Bảo thật sự là một oa tử ngoan."
Bọn họ mới vừa tiến vào cửa nhà, A Lộc liền ra đón.
Trần A Phúc rất thẹn thùng, hôm nay là một ngày trọng yếu nhất trong nhân sinh của A Lộc, mình lại không có trước tiên chia sẻ vui sướng của hắn.
A Lộc vốn định nói một chút cùng tỷ tỷ, thấy nàng ôm Dương Siêu trong ngực đang ngủ, liền ngừng miệng.
Chờ Trần A Phúc an trí hai đứa bé xong, mới dẫn Đại Bảo tỉnh táo lại đi phòng ngủ đông phòng nhà cũ, Trần Danh, Vương thị và A Lộc đều chờ ở chỗ này.
Người một nhà chen chúc ở trên giường gạch ấm áp, nghe A Lộc nói chi tiết một lần chuyện học hôm nay.
Trần Danh và Vương thị đều nghe nhiều lần, vẫn cười tủm tỉm nghe không đủ.
Mấy người động viên hắn vài câu, Trần A Phúc còn ôm bả vai hắn nói: "Tỷ tỷ sẽ chờ đệ đệ có tiền đồ, cho nhà chỗ dựa."
Gần nửa canh giờ sau, mới từng người đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc lại dậy thật sớm, làm hai chậu bánh ngọt tơ vàng, một chậu cấp cho Dương gia mang về.
Điểm tâm xong, Dương Minh Viễn đuổi tới Trần gia.
Dương Siêu cùng Dương Thiến lại khóc lại nháo, vẫn bị cứng rắn ôm lên xe ngựa.
Xe ngựa đều đi ra ngoài một đoạn đường, tiểu huynh muội còn đưa đầu ra từ trong cửa xe, khóc nói: "Trần di, lần sau chúng con đến nhà dì, muốn ở càng lâu hơn."
Trần A Phúc cười gật đầu, Đại Bảo kéo giọng nói: "Được, chúng ta chờ."
Về sau, Trần A Phúc mới biết được Dương Minh Viễn vì xoay xở tài chính, lại gán nợ tửu lâu thị trấn ra ngoài, cũng cầm lấy toàn bộ tài sản gia đình, đi kinh thành gây dựng sự nghiệp.
Thật sự là một nhà mạo hiểm!
Nhoáng một cái tiến vào tháng mười một.
Nhiều người lực lượng lớn, phiến cây cối mấy ngày trước cũng đã dọn dẹp ra được, phòng ở đã bắt đầu xây.
Hai cái sân đồng thời xây.
Trần Danh muốn đuổi trước khi hết năm liền chuyển vào.
Vốn thôn nhân không đủ, lại thỉnh nhóm thợ ngõa trấn trên chuyên môn xây nhà cho thị trấn.
Như vậy, cũng không thể không cung cấp cơm, lại xuất tiền mời người nhà tam gia gia giúp làm cơm, buổi trưa lại đưa đi.
Nhà Tam gia gia con cháu tương đối nhiều, thời điểm nông nhàn liền tìm việc làm khắp nơi.
Không chỉ hai tôn
.