Thoáng chốc, Mộ Tử Hạo đã lưu lại hơn một tháng, thương thế trên người cũng đã lành bảy tám phần. Thực ra, người của Mộ Bắc Thần luôn thúc giục hắn mau chóng hồi kinh, nhưng hắn lần lữa mãi không chịu đi.
Trong lòng Vương Noãn Noãn cũng hiểu rõ, biết rằng người này cuối cùng vẫn phải rời đi.
Hai người cứ thế yên lặng ngồi trong sân, ngước nhìn ánh trăng trên trời, không ai nói một lời nào.
Một lúc lâu sau, Vương Noãn Noãn mỉm cười liếc nhìn Mộ Tử Hạo.
“Mộc Bạch ca ca, gần đây ta đã chuẩn bị cho huynh rất nhiều đồ ăn, có thịt khô, bánh bao, còn có ít trái cây. Huynh hãy ăn những thứ không để được lâu trước, còn thứ để lâu được thì giữ lại mà ăn dần.”
Giọng nói của Vương Noãn Noãn nhẹ nhàng, ấm áp khiến Mộ Tử Hạo ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Đột nhiên, hắn đứng dậy bước đến ôm chầm lấy nàng. Vương Noãn Noãn hơi sững sờ, nhưng rồi cũng vòng tay ôm lấy eo hắn, dúi đầu nhỏ vào lòng hắn.
“Mộc Bạch ca ca, nhất định phải cẩn thận nhé. Noãn Noãn sẽ đợi huynh.”
Mộ Tử Hạo khẽ xoa đầu tiểu cô nương, rồi kéo nàng ra khỏi lòng mình, lặng lẽ nhìn người trước mắt.
“Muội phải tự bảo trọng. Lần này ta ở lại quá lâu, không biết có làm kinh động đến ai không. Sau này ra ngoài nhớ mang thêm người, lần này ta sẽ để lại vài người ở đây cho muội.”
Vương Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, không từ chối. Nàng bỗng hỏi: “Mộc Bạch ca ca, vậy ta là gì trong lòng huynh?”
Lần này đến lượt Mộ Tử Hạo sững người. Thật ra trong lòng hắn, Vương Noãn Noãn luôn là người hắn để tâm nhất, là người mà sau này hắn muốn gắn bó cả đời.
Khi hắn ở Vương gia dưỡng thương, ban đầu chỉ coi nàng như một tiểu cô nương mà yêu thương, chiều chuộng. Nhưng từ lúc rời đi, trong đầu hắn luôn không tự chủ mà nghĩ đến nàng, đến tiểu cô nương cổ linh tinh quái ấy.
Hắn từng âm thầm tự trách, chính mình đến một tiểu cô nương cũng không buông tha. Nhưng kể từ khi gặp lại nàng lần này, hắn càng chắc chắn, nàng là người hắn muốn, và chỉ muốn nàng.
Có lẽ là vì khi hắn bị thương, nàng luôn ở bên chăm sóc.
Cũng có thể là do tình cảm đồng hành khi hai người cùng nhau lăn từ trên núi xuống.
Nhưng bất kể là lý do nào, hắn đều hiểu rõ, tiểu cô nương này đã bước vào lòng hắn.
Thực ra, điều hắn nghiêng về nhất lại là việc nàng vô tình xua tan lớp phòng bị của hắn, khiến trái tim vốn khép kín của hắn mở ra. Ở Vương gia, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác được che chở, bảo vệ. Và chính nàng, vô tình mà vừa khéo, đã xông vào.
Nếu không có nàng, cả đời này hắn e rằng cũng chẳng biết cảm giác nhớ nhung là gì.
Vương Noãn Noãn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Mộ Tử Hạo.
Những suy nghĩ trong đầu Mộ Tử Hạo xoay chuyển hết lần này đến lần khác, cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Hắn không dám quá mức, chỉ khẽ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.
“Bây giờ muội biết mình là gì rồi chứ?”
Giọng của Mộ Tử Hạo hơi khàn, nhưng mang theo sự kiên định.
Vương Noãn Noãn đỏ bừng mặt, trong lòng như nở hoa. Cuối cùng cũng khiến người trong lòng mình đáp lại rồi!
“Không biết, ta hỏi huynh mà.”
Nghe nàng nũng nịu, yểu điệu trong lòng, Mộ Tử Hạo không khỏi nuốt khan một tiếng, yết hầu chuyển động.
“Vậy muội nghe cho rõ, muội là người của ta, người mà ta muốn nắm tay đi hết cuộc đời.”
Vương Noãn Noãn mở mắt, ngước nhìn ánh trăng sáng, khẽ mỉm cười.
“Mộ Bạch ca ca, Noãn Noãn rất tham lam đó. Noãn Noãn chỉ chấp nhận trong lòng huynh chỉ có một mình ta, thậm chí cả trăm năm sau, trong lăng mộ cũng chỉ có thể là ta.”
Mộ Tử Hạo hơi kinh ngạc, không ngờ tiểu cô nương lại nghĩ xa đến thế.
Nhưng Vương Noãn Noãn không nghe được đáp án mà nàng mong đợi, trong lòng thầm oán trách: Lúc này chẳng phải huynh nên nói, “Ta chỉ cần muội, chỉ có muội, cả đời này đều là muội” hay sao?
Trong lòng không hài lòng, nàng giãy khỏi vòng tay hắn, ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt đầy sự kiên quyết.
“Được, chỉ có muội, cả đời này chỉ có muội. Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ xin thánh chỉ, đời này không nạp thiếp, chúng ta một đời một kiếp một đôi người.”
Nghe lời này, Vương Noãn Noãn vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cố tình làm kiêu: “Vậy sao huynh nghĩ lâu thế? Huynh đang cân nhắc gì phải không?”
Mộ Tử Hạo bất lực khẽ véo mũi nhỏ của nàng, rồi cười nói: “Ta chỉ ngạc nhiên, muội còn nhỏ vậy mà đã nghĩ đến chuyện trăm năm sau.”
Vương Noãn Noãn tinh quái cười: “Tất nhiên rồi, ta phải nhìn xa trông rộng. Nếu không, sau này ở bên nhau, huynh lại bảo muốn tìm tỷ tỷ, muội muội nào đó cho ta, ta biết làm sao? Vương gia chỉ có mỗi một mình ta là nữ nhi, chẳng có tỷ tỷ, muội muội gì hết!”
Mộ Tử Hạo bật cười nhìn tiểu cô nương đang chu miệng, ghen bóng ghen gió từ đâu ra.
“Được, không có tỷ tỷ, muội muội. Trừ nha hoàn thân cận của muội, trong nhà sau này đều dùng nam nhân, được không?”
Lần này, Vương Noãn Noãn không nhịn được nữa, nở nụ cười rạng rỡ, thanh âm trong trẻo vang lên: “Được!”
Hai người cứ thế nói chuyện đến tận khuya. Trong lúc trò chuyện, Vương Noãn Noãn chia sẻ về kế hoạch kinh doanh của mình. Mộ Tử Hạo rất ủng hộ, thậm chí còn khuyến khích nàng mở rộng thêm. Hắn cho rằng, nếu sau này xảy ra bất trắc gì, nàng chính là hậu phương vững chắc của hắn. Vì thế, hiện tại hắn sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi cho nàng.
“Đợi ta đi, ta sẽ gọi người phụ trách việc kinh doanh của ta đến. Có chuyện gì, muội cứ sắp xếp hắn làm. Việc kinh doanh dưới tay ta đều do hắn lo liệu. Muội cần bạc thì cứ lấy từ hắn, cần cửa hàng hay người, cũng bảo hắn thu xếp.”
Vương Noãn Noãn cười ngây ngô vài tiếng: “Huynh không sợ lần sau quay lại, phát hiện ta đã tiêu hết bạc của huynh sao?”
Mộ Tử Hạo cười cợt, đáp: “Nếu ngay cả việc nuôi thê tử mà ta cũng không làm được, thì chẳng phải quá thất bại rồi sao?”
Vương Noãn Noãn cảm thấy trong lòng ngọt ngào vô cùng. Dù rằng nàng kiếm tiền rất giỏi, nhưng cảm giác có người gánh vác phía sau quả thực quá tuyệt vời!