Mộ Tử Linh không đi xa, mà chỉ đứng cách đó không xa, nhìn về phía gian phòng của Mộ Tử Hạo.
Nàng không tài nào hiểu được, vì sao lần này Tử Hạo ca ca của nàng trở về lại thay đổi như thế.
Dù trước đây hai người cũng không giao tiếp nhiều, nhưng ít nhất, nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của huynh ấy dành cho mình.
Lần này huynh ấy trở về lại luôn cố ý tránh né nàng, bất kể nàng làm gì cũng vô ích.
Mộ Tử Linh mím chặt môi, ánh mắt chập chờn bất định, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, quay người rời đi.
Ám Linh: “Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến nhân sinh nguyện chết vì nhau!”
May mà Mộ Tử Hạo không nghe thấy tâm tư của hắn, nếu không đã sớm đá cho một cước.
Trong giấc mộng, Vương Noãn Noãn vẫn không hề hay biết Mộc Bạch ca ca của mình đang bị người khác nhớ thương.
Nàng khẽ mím môi, như thể đang ăn món ngon nào đó.
Còn Vương lão đầu và Vương lão thái nằm cạnh lại đau lòng nhìn tiểu tôn nữ của mình.
Gần đây, Noãn nha đầu nhà họ gầy đi rõ rệt.
Sáng nào cũng vậy, ăn cơm xong liền theo Tiểu Vũ nha đầu học đàn, rồi luyện chữ vẽ tranh, sau cùng còn phải học đánh cờ.
Suốt hơn một tháng trời, ngày nào cũng như thế. Cường độ ấy ngay cả ba tiểu tử đi cùng cũng kêu khổ, vậy mà nha đầu nhà mình lại chẳng hề than vãn nửa lời.
“Haizz, nếu người lớn đủ mạnh mẽ, liệu tôn nữ nhà ta có cần phải cực khổ như vậy không?”
Ba tiểu tử Vương gia: “Chẳng lẽ chúng ta là nhặt về sao?”
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, lá cây vàng lại xanh, mặt trời lặn rồi lại mọc. Tựa như chẳng có gì thay đổi, nhưng cũng như mọi thứ đã khác.
Trên ngọn núi sau Vương gia, một thiếu nữ vận bạch y đứng đó.
Vóc dáng nàng thanh thoát, thon thả, gương mặt tinh xảo trắng ngần.
Đôi mày liễu cong cong, đôi mắt đen láy tựa ánh sao trên bầu trời đêm, sống mũi cao nhỏ nhắn, dưới là đôi môi anh đào xinh xắn.
Giữa đôi mày thiếu nữ thoáng chút u sầu, ánh mắt dõi về một phương, mãi chẳng rời.
“Muội muội, về ăn cơm thôi!”
Thiếu nữ nghe tiếng, quay đầu lại, khẽ nở nụ cười tinh nghịch: “Nhị ca, lần này tới lượt huynh đi gọi muội đấy à?”
Người được gọi là nhị ca bất đắc dĩ bước tới, xoa đầu muội muội: “Muội đó, bao nhiêu năm nay cứ giữ mãi thói quen này. Từ khi hắn rời đi, muội luôn đến đây ngẩn ngơ.”
Thiếu nữ dịu dàng cười: “Muội nghĩ, huynh ấy nhất định sẽ trở về.”
Hai người chậm rãi bước về nhà, trên đường gặp không ít người trong thôn.
“Noãn Noãn lại lên núi sau à?”
“Thắng Ý đi gọi muội muội ăn cơm sao?”
“Noãn Noãn thật đẹp, ngày càng ra dáng đại cô nương rồi!”
…
Vương Noãn Noãn bất đắc dĩ mỉm cười, lần lượt đáp lại từng người.
Từ ngày Vương gia dẫn dắt dân làng cùng kinh doanh, cuộc sống trong thôn ngày một khấm khá.
Nghe đâu, Bảo Phúc thôn sắp trở thành thôn trù phú nhất vùng.
Ồ, còn có chuyện này đáng nhắc đến: nhờ vào giống lúa quý Vương gia cung cấp, cùng địa thế tuyệt vời của trấn Vĩnh An, triều đình đã nâng cấp trấn Vĩnh An thành huyện Vĩnh An. Cựu huyện lệnh cũng nhờ công lao này mà được thăng chức vào kinh thành.
Tân huyện lệnh vừa nhậm chức cũng đặc biệt ưu ái Vương gia.
Vương Noãn Noãn phỏng đoán, có lẽ đây là “bút tích” của một người nào đó.
Lúc hai huynh muội về đến nhà là vừa kịp giờ cơm. Cả gia đình ngồi quanh bàn, vui vẻ hòa thuận.
“Nhị ca và tiểu ca năm nay phải đi thi tú tài rồi, vậy ai trong nhà sẽ cùng tiểu ca đi?” Vương Noãn Noãn cười tủm tỉm, nhìn mọi người trên bàn ăn, nêu ra câu hỏi.
Kỳ thực, chuyện này mọi người đã bàn bạc từ trước, nhưng cuối cùng bị Vương Thắng Mãn phản đối.
Ý hắn là hắn và nhị ca đi cùng phu tử là đủ.
Thời gian vẫn còn nên mọi người cũng chưa vội quyết định. Nay Vương Noãn Noãn chủ động nhắc lại, mọi người liền sôi nổi suy nghĩ.
Vương Đại Trụ hào hứng nói: “Thắng Ý và Thắng Mãn đi thi là chuyện lớn Vương gia, nhà ta nhất định phải có người đi cùng. Không thể để hai đứa trẻ tự thân đi đến phủ thành!”
Chương Tú Nhi hiếm hoi lên tiếng: “Đúng vậy, Vương gia ta sắp có người đọc sách, đây là chuyện vui hiếm có!”
Vương Nhị Trụ muốn đi cùng các con, nhưng không thể để cả hắn và tam đệ đều đi.
Hơn nữa, hắn và thê tử còn phải ở lại quản lý việc nhà, chuyện làm ăn không thể bỏ bê.
Vương Thiết Trụ thấy ai đi cũng được, nếu không có ai đi cùng, hắn đi cũng chẳng sao.
Vương lão đầu và Vương lão thái lại đắn đo, thân thể dù cứng cáp nhưng nếu đi xa, nhỡ xảy ra vấn đề lại ảnh hưởng đến kỳ thi của bọn chúng.
Vương Thắng Lợi muốn đi theo, hắn nói thẳng: “Con phải bảo vệ hai đệ đệ chỉ biết đọc sách!”
Vương Noãn Noãn nhìn thấu tâm tư của mọi người, buông bát cơm, súc miệng, rồi mở lời:
“Con tính thế này, lần này cứ để con cùng tổ phụ tổ mẫu đi, ừm, mang theo cả đại ca nữa.”
“Mọi người xem, ruộng đất trong nhà, dược liệu trên núi, rồi còn việc làm ăn, rượu của nhà ta, tất cả đều cần đại bá, đại bá mẫu, nhị bá và nhị bá mẫu ở lại lo liệu.”
“Về phần phụ thân và mẫu thân, lại càng quan trọng hơn. Mẫu thân nhờ y thuật năm xưa đã mở y quán trong thôn, chẳng thể nói bỏ là bỏ ngay được.”
“Còn phụ thân, mẫu thân không đi đương nhiên người cũng phải ở lại. Vậy nên, suy đi tính lại, chỉ còn con, đại ca, cùng tổ phụ tổ mẫu có thời gian để đi thôi.”
“Hơn nữa, tổ phụ tổ mẫu đã vất vả cả nửa đời người, nay ra ngoài du ngoạn một phen thì có gì không tốt?”
“Về phần thân thể của tổ phụ tổ mẫu, lại càng không cần lo lắng. Có linh tuyền của con, muốn sinh bệnh cũng khó, đại ca lại giỏi võ nghệ, có thể bảo vệ chúng ta. Đến lúc đó, mang theo Quyền thúc, Tiểu Vũ, Ám Thập và Ám Cửu, như vậy là đủ rồi.”
“Còn như lo lắng đường xá xa xôi, thì chẳng sao cả, chúng ta cứ khởi hành sớm. Đến phủ thành, thuê một tòa viện lớn, mọi người vừa hay có thời gian làm quen trước, đến khi hai ca ca đi thi, cũng tiện bề thu xếp mọi chuyện.”
“Lại nói, nhà ta bao năm nay tuy sống trong thôn, nhưng trên trấn cũng có cửa tiệm và nhà cửa. Lần này tới phủ thành, nếu gặp được cửa tiệm hoặc phủ viện thích hợp, thì cứ mua lấy vài nơi.”
“Rượu nhà ta, về sau nhị bá có thể đem bán ở phủ thành, chẳng phải tốt lắm sao? Về phần phủ viện, ai dám nói trước liệu sau này nhà mình có người nào đến phủ thành phát triển hay không? Có sẵn nơi chốn cũng tốt hơn là không biết đường nào mà lần.”
“Lùi một vạn bước mà nói, nếu không gặp được phủ viện nào thích hợp cũng chẳng sao. Việc này vốn phải tùy duyên. Con cùng đại ca, tổ phụ, tổ mẫu cứ đi xem trước tình hình, rồi tính sau cũng chưa muộn.”
…
Vương Noãn Noãn một hồi thao thao bất tuyệt, nói đến khô cả miệng, bèn cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm, mới có thể hồi sức lại.
Mọi người trên bàn cơm đều đã buông bát đũa, đăm chiêu suy nghĩ về tính khả thi trong lời nàng vừa nói.
Vương Nhị Trụ lên tiếng trước: “Ta thấy Noãn Noãn nói rất có lý. Hiện giờ việc làm ăn của nhà ta ngày càng lớn mạnh, không thể chỉ bó hẹp trong địa phận Vĩnh An huyện được.”
“Nếu chúng ta có thể mở cửa hàng lên phủ thành, thì thu nhập của nhà mình ắt sẽ càng thêm dồi dào!”
Triệu Thụ Cầm liền đưa tay đánh nhẹ phu quân một cái: “Lần này Noãn Noãn và phụ mẫu đi chủ yếu là vì việc thi cử của Thắng Ý và Thắng Mãn, thời gian còn dư mới tính chuyện khác. Tất cả cứ đùn đẩy cho Noãn Noãn và phụ mẫu là sao, ngươi nghĩ cái gì vậy hả?”
Vương Nhị Trụ gãi gãi đầu, cười gượng: “Hì hì, ta đây chẳng phải đang thuận theo lời Noãn Noãn nói đó sao!
Noãn Noãn, con đi thì nhớ chơi vui vẻ, dẫn tổ phụ mẫu con mua thêm ít đồ tốt, nhị bá sẽ cho con thêm tiền tiêu vặt!”
Vương Noãn Noãn cười ngọt ngào: “Ôi, nhị bá còn có tiền tiêu vặt cơ à!”
Vương Nhị Trụ nghe vậy, lưng lập tức cứng đờ, hắn quay đầu nhìn thê tử, thấy nàng đang nhìn mình với ánh mắt nửa cười nửa không, trong lòng thầm than: Tiêu rồi, bất cẩn làm mất Kinh Châu* rồi!
*Đại ý thất Kinh Châu là một thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, ám chỉ việc vì chủ quan, khinh suất mà để mất đi lợi thế hoặc cơ hội quan trọng.
Vương Đại Trụ cũng vội tiếp lời: “Ừm, ta thấy để Thắng Lợi theo cùng cũng không tồi.
Tuy Thắng Lợi không phải là người thích hợp đọc sách, nhưng ít ra võ công luyện tốt, ngay cả đám ám vệ trong nhà cũng không ai đánh lại hắn!”
Ngay cả Vương Thiết Trụ cũng cảm thấy ý kiến của nữ nhi không tồi.
Chỉ là, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Noãn Noãn, hắn lại lo lắng không biết liệu trên đường có gặp phải tên công tử bột hay kẻ vô lại nào không!
Tiền Cẩm Bình nhìn thoáng qua phu quân, lập tức hiểu được tâm tư của hắn.
“Ta thấy cũng được, tiy Noãn Noãn là thân nữ tử, nhưng cũng cần phải ra ngoài trải nghiệm thế sự, hơn nữa tài hoa của nha đầu này chẳng hề thua kém nam tử. Nếu nữ nhi cũng được dự thi khoa cử, có lẽ Noãn Noãn nhà chúng ta đã sớm trở thành nữ trạng nguyên rồi!”
Nghe lời này, Vương Thiết Trụ đành gật đầu đồng ý.