Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 59: Lão tướng xuất mã, một mình địch hai




Liễu Cẩm Nhu cũng đỏ hoe hai mắt, nhẹ nhàng vỗ tay Vương lão thái.

“Thẩm đừng khóc, Noãn Noãn nhà ta là đứa có phúc, may mà không có chuyện gì lớn, dù sao người không sao là điều quan trọng nhất.”

Vương lão thái lau nước mắt, ngượng ngùng cười: “Ôi, già rồi, nước mắt không kiềm được.”

Liễu Cẩm Nhu lắc đầu: “Đúng là như vậy, không giấu gì thẩm, vừa nghe tin là chân ta đã mềm nhũn, hoảng hốt lao đi định chạy về nhà, may mà Chính Phong giữ lại. Ta cứ thế đứng ngẩn người tại chỗ một hồi lâu, rồi mới run rẩy bước lên xe ngựa.”

“Thẩm đừng cười ta, ta ngồi trên xe cũng khóc một lúc, nếu không phải Chính Phong nói là vào gặp mọi người mà lại khóc sẽ làm lòng người khó chịu, e là giờ này ta còn đang khóc đấy!”

Vương Noãn Noãn thấy mắt hai người đỏ cả lên, vội vàng kêu lên: “Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu, Noãn Noãn muốn ăn bánh ngọt!”

Liễu Cẩm Nhu đổi tay ôm lấy Noãn Noãn, khẽ chạm vào cái mũi nhỏ của nàng: “Lần này nghĩa mẫu đến gấp nên không kịp mang cho con, lần sau nghĩa mẫu sẽ mang nhé?”

Vương Noãn Noãn nghe vậy, đầu nhỏ liền rũ xuống: “Dạ, được, Noãn Noãn chỉ hơi thèm một chút thôi mà!”

Vương lão thái nhìn tiểu nha đầu, lòng có chút thương, nghĩ thầm lát nữa nhất định bảo lão đầu đi lên trấn mua ít bánh ngọt về.

Liễu Cẩm Nhu mỉm cười, dùng tay còn lại lấy ra món quà của Lý Chính Phong.

“Nghĩa mẫu quên không mang cho con, nhưng Chính Phong ca ca của con mang này!”

Vương Noãn Noãn lập tức vui vẻ, liền hôn lên má Liễu Cẩm Nhu một cái thật kêu: “Nghĩa mẫu xấu lắm, còn trêu Noãn Noãn.”

Liễu Cẩm Nhu vui mừng hôn lại, rồi đưa hộp cho Vương lão thái, nhờ bà mở giúp.

Vương lão thái mở hộp bánh ngọt, đưa đến trước Vương Noãn Noãn, để nàng tự chọn món ưa thích.

Vương Noãn Noãn chọn một miếng bánh, đưa cho Vương lão thái, lại chọn một miếng khác đưa cho Liễu Cẩm Nhu, cuối cùng mới lấy một miếng cho mình.

Liễu Cẩm Nhu thấy bánh ngọt trong miệng còn ngon hơn cả kinh thành, hai lớn một nhỏ cứ thế ngồi trong sân ăn bánh ngọt.

Chương Tú Nhi cùng hai chị trục lý đứng ở cửa bếp, lén nhìn cảnh ấy, Chương Tú Nhi vỗ ngực: “May quá, may quá, Noãn nha đầu thật biết làm người ta vui lòng, ta cũng chẳng dám vào đó.”

Triệu Thụ Cầm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chỉ có Noãn Noãn mới khiến hai người vui như thế.”

Tiền Cẩm Bình thì có chút xót xa, cảm thấy nữ nhi quá hiểu chuyện, nàng thật ra chỉ mong nữ nhi có thể sống vô tư hơn.

Sau khi cơm trưa nấu xong, Tiền Cẩm Bình nhân lúc Liễu Cẩm Nhu không chú ý, nàng mang một ít cơm nước vào phòng, Mộ Tử Hạo ăn xong thì Vương Thiết Trụ lại lén mang ra ngoài.

Nhờ có Vương Noãn Noãn quấn lấy Liễu Cẩm Nhu nên nàng không phát hiện ra điều gì khác lạ. Ăn cơm trưa xong, Liễu Cẩm Nhu ngồi lại một lát rồi dẫn Lý Chính Phong rời đi.

Hai người vừa đi, Vương Noãn Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, dù nàng có tự tin, nhưng cũng lo lắng, lỡ đâu thực sự bị phát hiện thì sao đây.

Mộ Tử Hạo thì không lo nhiều như vậy, hắn đã nghĩ sẵn rồi, nếu bị phát hiện cũng không sao, dù hắn ở kinh thành nhiều năm, nhưng thực tế người gặp hắn lại rất ít, có gặp cũng sẽ không liên tưởng đến hắn ở kinh thành.

Buổi chiều không có việc gì, Vương lão đầu đi ra gốc cây to ở đầu thôn ngồi tán gẫu cùng các lão nhân trong thôn, thật ra là lão muốn xem Lý Hữu Tài đã đi chưa.

Ai ngờ vừa đến nơi, lão nghe mọi người đang bàn tán về chuyện của Lý Hữu Tài!

“Ai dà, các ngươi không biết đâu, hôm đó bọn ta đi cùng trưởng thôn đến nha môn xóa tên, nhiều người xem náo nhiệt lắm!”

“À? Sao lại thế? Mọi người đâu biết các ngươi đi làm gì đâu.”

“À, bọn ta đông người, cứ thế đi về hướng nha môn, ban đầu chỉ có vài người theo xem, sau truyền ra là nhiều người đi đến nha môn, thế là có thêm nhiều người kéo đến xem náo nhiệt.”

“Lúc xóa tên có thuận lợi không?”

“Thuận lợi gì chứ! Tên Lý Hữu Tài làm sao chịu bị đuổi đi! Hắn khóc lóc mãi, nói mình sai rồi, nhưng lại không chịu nói sai ở đâu.”

“Cũng thấy đáng thương thật!”

Một lão nhân ngồi bên cười lạnh: “Hừ, mong là nghe xong những điều sau, ngươi còn thấy hắn đáng thương!”

“Sao thế? Còn chuyện gì nữa à?”

Lão nhân vuốt râu: “Lý Hữu Tài thấy trưởng thôn không đáp lại liền mắng chửi, nói trưởng thôn vô tình vô nghĩa, còn nói thôn dân ta đều muốn hại hắn! Thậm chí bảo chúng ta đều nợ hắn!”

“Thật là! Lý Hữu Tài đúng là không biết xấu hổ!”

“Hồi mẫu thân hắn sinh khó qua đời, phụ thân hắn lên núi săn bắn cũng ngã chết, có liên quan gì đến chúng ta?”

“Đúng vậy, hơn nữa, khi ấy hắn còn bé xíu, chẳng phải chúng ta đã nuôi lớn hắn sao, nợ hắn cái gì cơ chứ, thật là buồn cười!”

“Nói chứ đau lòng nhất vẫn là trưởng thôn và lão Vương, năm xưa họ thân thiết với phụ thân hắn nhất, cũng là người chăm sóc hắn nhiều nhất.”

“Đúng thế, phải biết Lý Hữu Tài sống sót được cũng nhờ lão bà nhà Vương lão đầu cho bú sữa thời gian dài.”

“Đáng tiếc, người ta căn cơ đã xấu, trước đây còn nghĩ là do thê tử hắn không tốt, giờ xem ra chính bản thân hắn đã không ra gì.”

“…”

Vương lão đầu nghe mà không còn hứng thú ngồi lại, lão quay lưng về nhà.

Vương lão thái thấy lão ra ngoài chưa bao lâu đã quay về, có chút thắc mắc.

“Lão đầu, sao ngươi đã về rồi? Ở đầu thôn không có ai à? Lạ nhỉ?”

Vương lão đầu không nói, ngồi xuống sân, ra hiệu gọi Vương lão thái lại.

Vương lão thái thấy lão không vui, vội vàng đến ngồi bên cạnh.

Vương lão đầu kể lại những lời vừa nghe. Vương lão thái nghe xong, nhìn lão nhân nhà mình, bà mím chặt môi.

Suy nghĩ một lúc, bà mới lên tiếng: “Lão đầu à, ta biết chuyện này làm ngươi buồn, nhưng không thể trách ngươi.”

“Chuyện này là Lý Hữu Tài gây ra, nếu là người khác, hại Noãn Noãn và Mộc Bạch thành ra như vậy, ngươi sẽ bỏ qua sao?”

“Đừng nói chúng ta không nợ hắn, dù cho có từng chăm nuôi hắn thì cũng đã trả hết từ lâu rồi.”

“Hơn nữa, khi phụ thân hắn mất, nhà cửa chẳng có gì, bao năm qua không phải thôn dân đều chu cấp cho hắn sao?”

“Không nói đến nhà ta, chỉ nói đến trưởng thôn, lão ấy có cống hiến ít không? Nhà ta và nhà trưởng thôn có gì, Lý Hữu Tài cũng có cái ấy, đạo lý làm người chẳng phải đã nói với hắn sao? Hắn không nghe ngươi còn biết làm sao?”

“Đừng nói chúng ta không phải phụ mẫu thân sinh của hắn, dù có là vậy đi chăng nữa, những gì đã làm cho hắn cũng là quá đủ rồi. Trong thôn có bao nhiêu đứa trẻ được nuôi dưỡng sơ sài, nhưng sao chúng chẳng lệch lạc, chỉ mỗi hắn là hư hỏng?”

“Hắn chẳng qua chỉ dựa vào chút tình nghĩa giữa ngươi và trưởng thôn với phụ thân hắn. Nhưng theo ta, chút tình nghĩa đó đã sớm không còn giá trị gì nữa.”

“Khi hắn lấy thê tử, chúng ta có khuyên bảo, hắn có nghe không? Không nghe mà thôn còn góp tiền cho hắn cưới thê tử. Tiền ấy, ngươi và trưởng thôn cũng góp phần lớn. Từ mọi phương diện mà nói, chúng ta chẳng thiếu gì hắn, cũng chẳng thiếu gì với lão Lý!”

Lời của Vương lão thái cụ vang dội, khiến tảng đá đè nặng trong lòng Vương lão đầu bỗng chốc tan biến. Lão thở phào, vỗ tay lên tay bà: “Do ta suy nghĩ nông cạn quá.”

Bà lại nắm tay Vương lão đầu, cười nói: “Ngươi đó, trọng tình nghĩa quá, dù ta không nói, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu ra. Nhưng ta không muốn ngươi cứ buồn bực mãi thế.”

Hai người cùng cười sảng khoái, trong nhà, mọi người cả lớn lẫn nhỏ cũng thở phào nhẹ nhõm. Những ngày qua, ai nấy đều lo lắng cho tâm trạng của Vương lão đầu, sợ lão sinh bệnh.

Bây giờ xem ra, vẫn là phải nhờ lão nương (nãi nãi) mới ổn thỏa!

Dù gì đi nữa, lão tướng ra tay, một người đủ sức đương hai người!