Vương lão đầu bước từng bước vững vàng tới cửa rồi hít sâu một hơi, lão hy vọng sẽ thấy điều mình mong muốn.
Khi đưa tay mở cửa ra, đáng tiếc, những gì lão mong đợi đã được định trước sẽ thất vọng, vì bên ngoài chỉ có một mình Trần Đại Thụ.
Trần Đại Thụ thấy ánh mắt thất vọng của Vương lão đầu, cười khổ một tiếng: “Nhìn thấy ta, ngươi thất vọng lắm sao?”
Vương lão đầu không đáp lời, chỉ quay người nhường lối, cả hai cùng đi vào sân, ngồi trên ghế gần gian chính. Vương lão đầu rót một chén nước cho Trần Đại Thụ, cũng rót một chén cho mình, mãi vẫn chưa lên tiếng.
Trần Đại Thụ cầm chén nước, uống một ngụm như để đè nén nỗi đau xót trong lòng. Một hồi lâu sau mới chậm rãi mở lời: “Ta đã bắt họ phải rời khỏi thôn Bảo Phúc trước lúc bình minh mai. Chiều nay, ta sẽ dẫn người đến xóa tên họ khỏi sổ tịch.”
Vương lão đầu đang cầm chén nước bỗng ngừng lại rồi đưa lên miệng uống một ngụm, lão thở dài: “Sinh không dưỡng, chúng ta không trách được, lão Lý và mọi người cũng không đành. Nhưng còn chúng ta thì sao? Dưỡng mà không dạy, phải tính sao đây?”
Trần Đại Thụ xúc động, ánh mắt đỏ hoe, tay cầm chén nước cũng run rẩy: “Phải rồi, dưỡng mà không dạy!”
“Nói cho cùng, chúng ta đều là kẻ đồng lõa làm hại Noãn Noãn.” Lời của Vương lão đầu nặng tựa ngàn cân, làm cho Trần Đại Thụ giật mình.
Hai người ngồi yên lặng trong sân một lúc lâu, sau đó Trần Đại Thụ chống gậy run rẩy đi ra ngoài.
Vương lão đầu ngồi trên ghế đến tận khi trời tối, Vương lão thái không cho ai quấy rầy, bà biết trong lòng lão đau khổ biết chừng nào!
Năm xưa, lão đầu tử với lão Trần, lão Lý là thân thiết nhất, đáng tiếc lại không tròn bổn phận, không thể giúp lão Lý dạy dỗ con cái cho tốt.
Cuối cùng, chính tiếng gọi của Vương Noãn Noãn mới kéo Vương lão đầu vào nhà.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Cẩm Nhu dẫn theo tiểu nhi tử tới thăm Vương Noãn Noãn làm cả Vương gia kinh ngạc, vì người Lý gia mỗi lần đến đều báo trước, sao lần này lại đột ngột đến thế?
Vương Noãn Noãn mặc áo chỉnh tề, nàng cùng Vương lão đầu và Vương lão thái lao ra ngoài, sợ rằng Liễu Cẩm Nhu nhìn thấy Mộ Tử Hạo, họ vốn là quan viên ở kinh thành! Nhỡ nhận ra Mộc Bạch thì phải làm sao đây?
Mộ Tử Hạo nằm trong phòng cũng ngạc nhiên trong chốc lát, không ngờ một hộ nông dân như Vương gia lại quen biết Lý gia ở kinh thành!
Trước khi ba người ra ngoài, Vương lão đầu còn sắp xếp cho Vương Thiết Trụ vào phòng xem có cách nào giấu Mộc Bạch đi. Nhưng họ cũng biết, Mộc Bạch bị thương nặng như vậy, chắc chắn không dễ di chuyển, đành kéo dài được bao lâu thì kéo.
“Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu, người đến thăm Noãn Noãn đấy ư!”
Vương Noãn Noãn chạy ào ra, nhào vào lòng Liễu Cẩm Nhu rồi quay đầu lại chào hỏi Lý Chính Phong: “Chính Phong ca ca, huynh cũng đến à!”
Lý Chính Phong vừa cười vừa định chào tiểu muội của mình thì thấy mẫu thân ôm chặt tiểu muội, đành tự mình cầm món quà, định chút nữa sẽ đưa cho muội ấy.
Liễu Cẩm Nhu dịu dàng vuốt đầu Vương Noãn Noãn, giọng nói ôn hòa: “Con làm sao thế này? Sao lại bị thương vậy?”
Vương Noãn Noãn ôm lấy Liễu Cẩm Nhu, dụi đầu vào cổ, cất giọng lí nhí: “Noãn Noãn cũng không muốn đâu, Noãn Noãn bị đẩy ngã! Tay con bị thương rồi, đau lắm!”
Liễu Cẩm Nhu vừa chào hỏi người Vương gia, vừa bế Vương Noãn Noãn đi vào sân. Vương Noãn Noãn có chút lo lắng, đôi mắt tròn to đảo qua đảo lại.
“Nghĩa mẫu, chúng ta ngồi trong sân có được không? Dạo này gia gia, nãi nãi, cả phụ mẫu nữa, không ai cho con ra ngoài, con ở trong phòng sắp nghẹt thở rồi!”
Liễu Cẩm Nhu nghe vậy thì đau lòng: “Được, nghĩa mẫu ôm Noãn Noãn, chúng ta sẽ ngồi ngoài sân.”
Vương lão đầu vội ra hiệu cho ba tôn tử đi lấy ghế, Lý Chính Phong cũng muốn giúp, nhưng họ nào dám cho hắn vào gian chính, nhỡ nhìn thấy Mộc Bạch trong phòng thì sao?
Vương Thắng Ý bước tới khoác vai Lý Chính Phong: “Ôi chao, đâu cần đến huynh, ngồi với gia gia nãi nãi đi, dạo này hai người nhắc đến huynh không ít đâu.”
Lý Chính Phong nghe vậy, lập tức mừng rỡ, ở nhà hắn nào có ai đối đãi thế này, vẫn là Vương gia gia và Vương nãi nãi tốt nhất, lúc nào cũng nhớ đến hắn.
Vương Thắng Ý dụ Lý Chính Phong ngồi giữa Vương lão đầu và Vương lão thái.
Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn lén giơ ngón cái khen ngợi Vương Thắng Ý.
Vương Thắng Ý hớn hở, ra chiều đắc ý: “Ta tài giỏi lắm mà!”
Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn không thèm nhìn, quay người vào nhà lấy ghế, Vương Thắng Ý thấy không ai để ý mình cũng vội vào nhà lấy ghế.
Vương lão thái xoa đầu Lý Chính Phong, nói với Liễu Cẩm Nhu: “Liễu nha đầu, sao hôm nay lại đến đột ngột vậy? Không báo trước một tiếng để ta chuẩn bị nấu món mì gà tần mà ngươi thích!”
Liễu Cẩm Nhu ngước nhìn hai lão nhân, nàng cười đáp: “Hôm nay ta đưa Chính Phong ra trấn mua đồ, nghe nói thôn Bảo Phúc có một tiểu cô nương bị thương, ta nghe thấy giống Noãn Noãn nhà chúng ta nên vội vã tới xem.”
Vương Noãn Noãn nghe vậy, trong lòng ấm áp, càng ôm chặt Liễu Cẩm Nhu: “Nghĩa mẫu thật tốt, Noãn Noãn không sao đâu, chỉ bị thương ở tay thôi.”
Liễu Cẩm Nhu khẽ điểm lên trán Vương Noãn Noãn, nói: “Nhìn mặt mày con này, rồi cả cổ nữa, đều bị trầy xước còn an ủi nghĩa mẫu sao?”
Vương Noãn Noãn cười tươi, giơ tay trái sờ lên má: “Không sao mà! Đại phu gia gia bảo con còn nhỏ, những vết trầy này không nghiêm trọng, bôi thuốc mỡ là khỏi thôi.”
Liễu Cẩm Nhu vỗ nhẹ lên lưng Vương Noãn Noãn, quay sang hỏi hai lão nhân: “Vương thúc, Vương thẩm, sao Noãn nha đầu lại bị thương vậy?”
Vương lão thái nhìn Vương lão đầu, kể từ đầu đến cuối cho Liễu Cẩm Nhu nghe, khiến nàng nghe xong tức đến đỏ cả mắt.
“Hài tử kia sao dám làm vậy? Còn dám đẩy Noãn Noãn ư? Nhà hắn dạy dỗ kiểu gì chứ?”
Vương lão thái lén nhìn Vương lão đầu, bà nói: “Lão đầu tử, ngươi ra ngoài mua một con gà về, lát nữa ta nấu mì gà tần cho Liễu nha đầu.”
Vương lão đầu hiểu ý, biết bà muốn mình tránh đi, cũng tốt, đỡ lát nữa nói ra lại khó xử.
Vương lão đầu khoanh tay ra khỏi sân, trong lòng Lý Chính Phong ngứa ngáy muốn đi dạo quanh thôn, liền đưa món quà cho Vương Noãn Noãn rồi nhanh chóng chạy theo lão.
Vương Thắng Lợi nhìn Vương Thắng Ý ra hiệu, Vương Thắng Ý thấy vậy cũng chạy theo.
Lý Chính Phong không quen thuộc thôn Bảo Phúc, lỡ như hắn ra ngoài ham chơi mà Vương lão đầu không đuổi kịp, để xảy ra chuyện gì họ cũng khó mà ăn nói với Liễu di.
Vương lão thái nhìn Vương lão đầu đã đi xa, mới tỉ mỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Liễu Cẩm Nhu, chỉ là không nhắc đến Mộc Bạch. Có thể không nhắc đến thì cứ không nhắc đến.
Liễu Cẩm Nhu nghe xong không biết nói gì, chỉ biết ôm chặt Vương Noãn Noãn, vuốt ve đầu tiểu cô nương từng chút một, trong lòng tràn ngập xót xa.
Vương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn nghĩa mẫu rồi lại nhìn nãi nãi, nở nụ cười an ủi: “Nãi nãi, nghĩa mẫu, đừng buồn mà! Noãn Noãn không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi! Noãn Noãn không đau nữa đâu!”
Vương lão thái mắt hơi đỏ lên, khẽ nói với Liễu Cẩm Nhu: “Liễu nha đầu, ngươi không biết đâu, Noãn Noãn nhà chúng ta rất biết thương người. Ta nghe gia gia của Noãn Noãn kể lại, lúc đến y quán, thịt ở bàn tay nhỏ đã bị lật ra ngoài, thịt còn trắng bệch. Ngươi nói xem, thế phải đau đến nhường nào!”
Vương lão thái nghẹn ngào, giọng nghẹn lại: “Vậy mà Noãn Noãn về nhà không hề kêu đau lấy một tiếng, còn luôn an ủi chúng ta, bảo là mình không đau. Ngươi nói xem, sao có thể không đau chứ?”
Vừa nói, Vương lão thái vừa lau nước mắt. Mấy ngày nay, bà không dám khóc, sợ lão đầu nhà bà lại buồn lòng. Lão ấy đã thương tiểu tôn nữ lắm rồi, thêm chuyện của Lý Hữu Tài nữa, bà chỉ sợ mình mà khóc, lão sẽ càng đau lòng hơn. Nhưng đến giờ phút này, bà không thể kiềm chế được nữa.