Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 52: Nếu nàng không tranh với ta thì đã không sao rồi




Cả nhà Vương lão thấy Vương Noãn Noãn rơi xuống sườn núi, ai nấy đều hãi hùng đến không thể nói nên lời, các nữ quyến nước mắt chảy ròng ròng. Các nam nhân cũng chẳng khá hơn, mắt ai nấy đều đỏ hoe.

Vương Thắng Lợi nắm chặt đứa đã giành con thỏ với Vương Noãn Noãn, mắt hắn trợn trừng, giận dữ nói: “Cẩu Đản, ngươi đúng là muốn chết mà! Muội muội ta mà có mệnh hệ gì, ngươi phải đền mạng!”

Đứa bé gọi là Cẩu Đản sợ đến trắng bệch mặt, lí nhí đáp: “Ta… ta chỉ muốn tranh chút thịt ăn, đâu có ý muốn hại người. Nó….nó không giành với ta thì cũng chẳng sao cả…”

Vương Thắng Ý nghe vậy, lập tức lao tới cho Cẩu Đản một cái bạt tai: “Ngươi còn dám nói mấy lời vô lương tâm đó sao? Thỏ là của nhà ta, thịt cũng là của nhà ta, ngươi tranh thịt ăn mà còn dám mạnh miệng hả?”

Vương Thắng Mãn cũng mắt đỏ rực, lao lên cùng với nhị ca đánh cho Cẩu Đản một trận. Vương Thắng Lợi lớn tuổi hơn nên không tiện động thủ, lại sợ sức mình quá mạnh có thể gây chuyện lớn, thế là hắn lo việc giữ chặt đứa gây chuyện. Các hài tử khác thấy cảnh này thì khóc ré lên, chạy thẳng xuống núi.

Vương lão đầu phất tay lớn tiếng: “Lão bà tử ở lại với ba đứa nó canh chừng Cẩu Đản, còn những người khác, mau theo ta xuống núi tìm Noãn Noãn.”

-

Vương Noãn Noãn nghe lời dặn của Mộ Tử Hạo, nàng nhìn quanh khung cảnh xung quanh. Hai người đã lăn vào trong bụi cỏ, chắc không bao lâu nữa tổ phụ sẽ tìm đến, nhưng nàng phải giẫm đạp lối đi một chút, nếu không họ sẽ chẳng thể thấy được.

Còn Mộc Bạch ca ca… thì cứ để hắn nằm đó. Thương thế của hắn nặng thế nào nàng cũng chẳng rõ, không dám chạm vào thêm, chỉ cẩn thận đưa thêm cho hắn một chút linh tuyền, thấy hắn nuốt xuống rồi lòng nàng mới phần nào yên tâm.

Vương Noãn Noãn đứng dậy, bước đi theo lối mà hai người vừa lăn đến, đôi chân ngắn nhỏ nhắn bước từng bước qua bụi cỏ. Mặc dù tiết trời thu không còn nóng nực như mùa hè, nhưng cái nắng của “lão hổ mùa thu” cũng chẳng phải dễ chịu. Đi chưa được bao xa, nàng đã thở hổn hển bèn dừng lại uống một ngụm linh tuyền, lấy thêm mấy loại trái cây từ trong không gian ra ăn, rồi lại tiếp tục đi.

Khi cảm nhận được mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, nàng vội lấy tay áo nhỏ lau đi. Kéo dài cổ nhìn quanh, nàng nhận ra hai người đã lăn khá xa, không biết còn phải đi bao lâu nữa. Nàng lo nghĩ, nếu xa hơn nữa lỡ gặp thú dữ thì phải làm sao!

Suy nghĩ kỹ một hồi Vương Noãn Noãn bèn quay lại, vừa đi vừa nhặt một ít cành cây bên đường, dự định trở về nhóm lửa. Có khói bốc lên chắc chắn mọi người sẽ tìm đến được.

Khi nàng về lại chỗ Mộ Tử Hạo, hai tay nhỏ đã mỏi rã rời không thể nhấc lên. Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nàng lại kiểm tra hơi thở của Mộc Bạch ca ca, thấy hắn vẫn còn thở mới yên lòng. Rồi nàng mò trong ngực hắn tìm được chiếc đá đánh lửa để chuẩn bị nhóm lửa.

Vương Noãn Noãn tưởng việc nhóm lửa sẽ dễ dàng, nhưng không ngờ những cành cây nhặt được đều còn hơi ẩm, không sao bén lửa nổi. Nàng cố sức thổi vào đống lửa, hút một hơi lại rút cả bụng khói vào khiến nàng ho sặc sụa, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Dù vậy, đôi mắt to tròn của nàng tràn đầy quyết tâm. Mộc Bạch ca ca đang gặp nguy hiểm, nàng phải bảo vệ cả hai người. Chỉ cần có lửa, thú dữ sẽ không dám đến gần!

Khi Mộ Tử Hạo mở mắt ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh tiểu nha đầu bên cạnh. Khuôn mặt nàng dính đầy bụi bẩn, xen lẫn với vết máu hắn văng ra lúc trước trông thật đáng thương. Da dẻ trắng trẻo của nàng lại bị xước xát trong lúc lăn xuống, khắp mặt và cổ đều là những vết đỏ rực.

Mộ Tử Hạo thấy lòng xót xa, nhưng bản thân cũng đang trọng thương. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, có lẽ lần này đã tổn thương nội tạng thật rồi.

Vương Noãn Noãn cảm nhận được người bên cạnh động đậy, nàng vội ngồi dậy. Nàng ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn, đôi mắt to tròn của nàng lập tức ngấn lệ.

“Mộc Bạch ca ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh, ta sợ lắm…”

“Không sao, ta không sao. Noãn Noãn đừng khóc. Ta thấy lửa Noãn Noãn nhóm rồi, thật giỏi!”

Vương Noãn Noãn nghe lời khen của Mộc Bạch ca ca, mặt nàng thoáng chút ngượng ngùng. “Ta chỉ nhặt được mấy cành cây còn ẩm, không tài nào nhóm được lửa to, chỉ có khói bốc lên cao thôi.”

Mộ Tử Hạo nghe vậy vẫn khen ngợi: “Chính vì có nhiều khói như thế Vương gia gia mới tìm thấy chúng ta. Thế nên Noãn Noãn của chúng ta thật xuất sắc.”

Thấy giọng Mộ Tử Hạo hơi khàn, Vương Noãn Noãn lại đưa bàn tay nhỏ nhắn đến miệng hắn, chậm rãi đẩy linh tuyền vào miệng. Tuy Mộ Tử Hạo đã uống qua hai lần, lần này vẫn cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn chỉ cúi đầu, giấu đi biểu cảm mà tập trung uống nước.

Trước khi ngất đi, hắn còn thổ huyết không ít, vậy mà uống nước này vào, sau khi chợp mắt chỉ thấy nội tạng đau nhói nhưng không còn chảy máu nữa, hẳn là dấu hiệu tốt.

Vương Noãn Noãn ngồi cạnh hắn, vẻ mặt đáng thương, đôi tay nhỏ ôm chặt đôi chân, đôi mắt không rời khỏi hắn. Mộ Tử Hạo bị nàng nhìn chằm chằm không chịu nổi, đành cố gắng ngồi dậy.

Vương Noãn Noãn hoảng sợ, vội nói: “Mộc Bạch ca ca, huynh không được cử động, còn chưa rõ vết thương nặng thế nào đâu!”

Mộ Tử Hạo đau đớn hít một hơi, thấy nàng lo lắng đành vươn tay xoa đầu tiểu nha đầu, nhẹ giọng trấn an: “Không sao, Mộc Bạch ca ca vẫn ở đây.”

Vương Noãn Noãn nép vào lòng hắn, chỉ một lát nàng đã thấy có gì đó không ổn, vì nàng cảm nhận được thân thể Mộ Tử Hạo đang khẽ run. Vương Noãn Noãn xoay người ra sau lưng hắn xem, vừa nhìn thấy liền bật khóc.

“Mộc Bạch ca ca, huynh… huynh chắc đau lắm!”

Nhìn thấy lưng hắn toàn là vết thương, máu thịt lẫn lộn, lại có đá cắm vào da thịt, áo quần rách bươm, Vương Noãn Noãn cảm giác đau nhói trong lòng.

Mộ Tử Hạo vẫy tay gọi nàng: “Không sao, lại đây ngồi với ta.”

Vương Noãn Noãn cắn chặt môi, ngắm nhìn lưng hắn như muốn ghi nhớ cảnh tượng này vào tim. Sau đó, nàng từng bước từng bước đến bên cạnh hắn. Hai người ngồi tựa vào nhau, Vương Noãn Noãn kể chuyện nàng bị bắt cóc, Mộ Tử Hạo cũng kể vài chuyện có thể nói, trong một khoảng trời, chỉ còn lại tiếng trò chuyện của hai người họ.