Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 51: Noãn Noãn, chỉ là Noãn Noãn!




Lần lượt có thêm vài hài tử xuống núi, thấy con mình đang bu quanh mấy con thỏ nướng nhà người ta, một số phụ mẫu thấy hơi ngại ngần nên gọi bọn chúng về. Một số đứa khác tự thấy không tiện nên cũng lần lượt rời đi.

Những đứa còn lại đều là mấy đứa mặt dày, và phụ mẫu của chúng cũng không ngại ngùng gì. Người lớn Vương gia cũng hết cách, Vương Thắng Ý đảo mắt một vòng rồi bắt đầu đuổi khách.

“Nhà ta sắp ăn rồi, các ngươi không về nhà ăn cơm sao?”

Nếu Vương Thắng Ý thấy phụ mẫu của đám trẻ là hắn còn hỏi thêm một câu: “Thúc, nhi tử thúc ở đây này, mau đưa về ăn cơm đi!”

Cách làm của Vương Thắng Ý quả thực hiệu quả, đám hài tử đi bớt chỉ còn lại bốn, năm đứa. Người lớn Vương gia thở phào, không thể để xảy ra chuyện bữa ăn ngoài trời mà nhi tử của mình không được ăn gì.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, mọi người cầm hai con thỏ nướng ngồi xuống tấm thảm đã trải sẵn từ sớm.

Vương Noãn Noãn vui mừng reo lên: “Con muốn ăn đùi thỏ, muốn ăn đùi thỏ!”

Vương lão đầu mỉm cười, trước tiên cắt một cái đùi thỏ cho tiểu tôn nữ, rồi chia cho các hài tử còn lại, cuối cùng còn đưa cho lão bà một cái.

Vương lão thái cảm thấy hơi ngại, vì nhi tử và tức phụ nhà mình vẫn chưa được ăn. Nhưng khi nhìn đám trẻ đang nhìn chằm chằm vào đùi thỏ nhà mình, bà thở dài.

“Chia ba cái đùi thỏ còn lại ra làm đôi, chia cho các hài tử đi.”

Vương lão đầu nghe lão bà nói vậy, trong lòng có chút không vui, vì bà còn chưa ăn miếng nào. Nhưng nhìn mấy đứa tội nghiệp, lão cũng không đành lòng, đành đứng dậy chia đùi thỏ cho chúng, mỗi đứa được một nửa, ăn rất vui vẻ.

Lúc này người lớn Vương gia mới bắt đầu chia phần còn lại cho mình.

Vương Noãn Noãn ăn rất từ tốn, cắn từng miếng nhỏ, mỗi lần cắn còn nhắm mắt cảm thán một tiếng. Mọi người xung quanh nhìn cảnh đó ai cũng bật cười, cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự ăn đùi thỏ cứ như đang thưởng thức món cao lương mỹ vị.

Vì vậy, khi những đứa xung quanh ăn xong, trong tay Vương Noãn Noãn vẫn còn hơn nửa cái đùi thỏ. Vương gia hiện tại đã không thiếu thịt ăn, nên hài tử nhà họ cũng không còn ăn ngấu nghiến như trước, chưa kể đến Mộ Tử Hạo – người đã thưởng thức qua đủ loại sơn hào hải vị.

Tuy nhiên, mấy đứa trẻ kia nhìn Vương lão đầu cùng các vị trưởng bối Vương gia, không dám đến xin thêm, nhìn sang Vương Thắng Lợi và Mộ Tử Hạo, thấy họ cũng không dễ đối phó, cuối cùng đành nhìn chằm chằm vào Vương Noãn Noãn. Vương Noãn Noãn đang chăm chú ăn đùi thỏ, cảm thấy có mấy ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, lòng chợt đánh ‘thịch’ một tiếng.

Nàng nuốt miếng thịt thỏ trong miệng xuống, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cả đám đều đang nhìn mình. À không, là đang nhìn đùi thỏ trong tay mình.

Vương Noãn Noãn vô thức nắm chặt cái đùi thỏ, há miệng cắn thêm một miếng, làm cho nước miếng mấy đứa kia sắp chảy ra.

Một đứa lớn tuổi hơn từ từ dịch mông về phía Vương Noãn Noãn, nàng sợ hãi lùi lại một chút. Mấy đứa còn lại cũng nhích lên, Vương Noãn Noãn cảm thấy hơi hoảng, cố hết sức trượt lùi về phía sau, cuối cùng cũng tạo được một chút khoảng cách, lúc này mới yên tâm tiếp tục ăn đùi thỏ của mình.

Nhưng với cú lùi đó, Vương Noãn Noãn đã ra khỏi vòng bảo vệ của Vương lão đầu và Vương lão thái. Vương lão đầu vừa nãy đi chia thỏ, lại tiến lên ngồi, mọi người ai cũng đang vui vẻ ăn uống nên không ai chú ý đến nàng.

Vương Noãn Noãn đang ăn thì cảm thấy có gì đó che chắn ánh sáng trước mặt. Ngẩng đầu lên, nàng thấy một đứa cao hơn mình đang đứng ngay trước, nhìn chằm chằm vào cái đùi thỏ của mình.

Vương Noãn Noãn giật mình, đứng dậy định chạy. Đứa kia thấy đùi thỏ trước mặt sắp biến mất, liền đưa tay ra giành lấy. Vương Noãn Noãn không chịu, hai người giằng co qua lại. Khi người Vương gia và Mộ Tử Hạo quay đầu lại thì thấy Vương Noãn Noãn bị đứa trẻ kia đẩy ngã, lăn thẳng xuống sườn núi.

Mọi người Vương gia đều sợ đến trắng bệch mặt, chỉ thấy Mộ Tử Hạo tung mình lao theo.

Vương Noãn Noãn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy mình đang lăn xuống, khắp người đau đớn, giây tiếp theo liền bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy.

Vương Noãn Noãn cố hết sức ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Mộc Bạch ca ca đang ôm mình, mắt nàng đã đỏ hoe.

Mộ Tử Hạo siết chặt nàng vào lòng, muốn tìm một chỗ để bám vào, nhưng sườn núi quá dốc, hai người cứ lăn mãi xuống chân núi.

Vương Noãn Noãn hầu như không bị thương gì, nghĩ là đến chân núi thì sẽ ổn, không ngờ cả hai lại đâm mạnh vào một tảng đá lớn, Mộ Tử Hạo chỉ kịp ôm chặt nàng hơn vào lòng.

Vương Noãn Noãn nghe thấy một tiếng rên đau đớn, cảm nhận được mình đã dừng lại, lập tức bò ra khỏi vòng tay Mộ Tử Hạo, tay chân lóng ngóng phủi mái tóc rối trên mặt, rồi nhìn hắn.

“Mộc Bạch ca ca, huynh không sao chứ? Huynh sao rồi?”

Mộ Tử Hạo nghe giọng nàng còn nghẹn ngào, liền mỉm cười, định mở miệng bảo không sao thì một ngụm máu phun ra.

Vương Noãn Noãn bị máu bắn lên đầy mặt, nàng đứng sững tại chỗ, đôi mắt to ngập nước, nước mắt tuôn rơi.

“Mộc Bạch ca ca, huynh không được có chuyện gì, không được bỏ lại Noãn Noãn.”

Mộ Tử Hạo cố nén đau đớn, khẽ nắm tay nhỏ của nàng: “Ta không sao, Noãn Noãn đừng khóc nữa, được không?”

Vương Noãn Noãn ngồi xổm xuống, lấy khăn tay trong ngực ra, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.

Khi nàng nghĩ hắn không sao, thì thấy máu lại trào ra từ miệng hắn.

Vương Noãn Noãn vội vàng dùng khăn lau máu, như thể làm vậy thì hắn sẽ không bị gì nữa.

Mộ Tử Hạo xoa đầu nàng, giọng yếu ớt: “Đừng khóc, khóc là không xinh đẹp nữa đâu. Noãn Noãn của chúng ta là phúc tinh mà, lúc trước Vương gia gia còn bị nặng như thế mà cũng không sao, Mộc Bạch ca ca cũng sẽ không sao đâu.”

Vương Noãn Noãn chợt nhớ ra trong không gian của mình có linh tuyền, loại nước này có thể cầm máu!

Nhưng nếu lúc này lấy ra, Mộc Bạch ca ca nhất định sẽ nghi ngờ.

Nàng lo lắng vô cùng, cắn môi, cuối cùng vẫn đưa tay nhỏ lên miệng hắn, nhẹ nhàng để linh tuyền chảy vào miệng hắn.

Mộ Tử Hạo cảm nhận được dòng nước mát lành trong miệng, mở to mắt, tiểu nha đầu này, tay nàng có thể chảy ra nước? Đây là…

Khoan đã, hình như không còn đau nhiều nữa, Noãn Noãn rốt cuộc là ai?

Vương Noãn Noãn cho hắn uống một ít linh tuyền, cắn môi nhìn hắn, nàng lo sợ Mộc Bạch ca ca sẽ xem mình như yêu quái.

Mộ Tử Hạo ngước mắt lên, nhìn tiểu nha đầu đang thấp thỏm không yên, khẽ thở dài một tiếng. Có gì phải lo lắng đâu, dù nàng có thế nào, nàng vẫn là tiểu nha đầu của hắn, thế là đủ rồi!

“Noãn Noãn, lại đây chút.” Mộ Tử Hạo nhẹ nhàng vẫy tay về phía nàng. Vương Noãn Noãn chần chừ một thoáng, cuối cùng nỗi lo lắng cũng thắng thế, nàng rụt rè tiến lại gần hắn.

Mộ Tử Hạo đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu giọng: “Noãn Noãn, mặc cho có ra sao, trong mắt ta, muội mãi là Noãn Noãn.”

Vương Noãn Noãn nghe ra được hàm ý trong lời hắn, bất kể nàng có kỳ lạ, đặc biệt thế nào, hắn cũng chỉ nhận nàng là Noãn Noãn mà thôi. Nước mắt lấp lánh trong mắt nàng lăn xuống, rơi lên mu bàn tay của Mộ Tử Hạo.

“Mộc Bạch ca ca, ta sợ chết khiếp… hu hu…” Cuối cùng, Vương Noãn Noãn bật khóc. Lúc rơi xuống sườn núi, nàng không khóc. Khi thấy Mộ Tử Hạo lao đến cứu nàng, nàng cũng không khóc. Nhưng khi thấy hắn thổ huyết, nàng đã khóc, vì nàng thật sự rất sợ. Sợ Mộc Bạch ca ca của nàng sẽ chết, càng sợ hơn là sau khi uống linh tuyền thủy, hắn sẽ cho rằng nàng là yêu nghiệt, rồi không bao giờ quan tâm nàng nữa.

Trước mắt Mộ Tử Hạo dần trở nên mờ ảo, trước khi ngất đi, hắn chỉ kịp dặn dò một câu: “Nếu nhóm lửa được thì hãy nhóm, khói bốc lên Vương gia gia sẽ tìm thấy. Nhưng đừng đi xa, bên ngoài nguy hiểm.”

Vương Noãn Noãn nhìn người trước mặt đã bất tỉnh, lòng nàng chua xót từng hồi. Nếu… nếu không phải vì cứu nàng, Mộc Bạch ca ca đã không gặp phải chuyện này.