Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 77




Ngày hôm sau, người một nhà thức dậy từ sớm.

Vì để có thể ra ngoài sớm một chút, Diệp Hiểu Mạn để nãi nãi và nương đi giặt quần áo trước, còn nàng thì đi nấu đồ ăn buổi trưa.

Đừng nghĩ đây là chuyện đơn giản, nấu bốn bàn đồ ăn không phải là trò đùa, bởi vì đều là đại nam nhân cộng thêm làm việc tốn sức nên lượng cơm của mọi người cũng không nhỏ, vì để cho nãi nãi không quá bận rộn vào buổi trưa hôm nay, đêm qua nàng đã nghĩ kỹ những món ăn sẽ nấu vào trưa ngày hôm nay. Bánh bao, bánh hấp là món ăn chính, chỉ cần trước khi ăn hấp lại cho nóng lên là được rồi. Vì vậy nàng đã đặc biệt để cho lão cha xay bột. Món ăn chính thứ hai là cháo thịt nạc. Nấu một nồi lớn là được, đương nhiên hiện tại bên trong nồi là cháo trắng, hiện việc nàng cần làm là đem hành lá rửa sạch, thái thịt nạc, ướp gia vị, đến lúc đó chỉ cần đem cháo trắng chia làm hai phần, một phần đun nóng cho thêm hành lá và thịt nạc, nêm nếm gia vị là được. Cháo ăn cùng bánh bao trên cơ bản là không sai biệt lắm. Một phần cháo trắng khác thì đến lúc đó ăn cùng với dưa chua. Cho nên hiện tại điều nàng cần làm là rửa sạch dưa chua với phân lượng đủ cho bốn đĩa, rồi đem chúng cắt ra, sau đó lại đem thái thịt ba chỉ. Cuối cùng xào thêm rau xanh là được. Mặc dù có chút đơn giản, thế nhưng so với rất nhiều nhà khác thì như vậy tốt hơn nhiều, không phải ai cũng có thể được ăn bánh bao.

Truyện được edit by Phương Phương.

Để tiết kiệm thời gian, nàng vừa hấp bánh, vừa rửa rau, vừa thái rau, bận rộn gần một canh giờ là đã làm xong, nãi nãi và nương cũng giặt xong quần áo. Sau khi nói với nãi nãi cách xử lý những thứ này như thế nào, một nhà bốn người dắt tay nhau đi tới nhà bà ngoại.

Nhà bà ngoại của Diệp Hiểu Mạn ở phía bên kia trấn, nếu đi thẳng sẽ phải đi qua trấn.

Ra khỏi cổng thôn, Diệp Vĩnh Hâm đưa cho Trương Giai Giai ba mươi lượng mà đêm qua phụ thân đưa cho mình: "Nương bọn trẻ à, cái này cho nàng, lát nữa đi qua trấn thì nàng xem xem nên mua chút gì đem đến cho mấy người nhạc phụ nhạc mẫu."

Nhìn chỗ ngân lượng trên tay, Trương Giai Giai cũng không ngờ tới là công công lại đưa nhiều tiền như vậy để cho nàng mua đồ cho nhà mẹ đẻ, điều này làm cho nàng cực kỳ cảm động. Trước kia khi điều kiện gia đình tốt, cha nương thấy cha của bọn trẻ là tú tài có tiền đồ liền cự tuyệt nhiều gia đình mà kiên trì đem nàng gả cho cha của bọn trẻ. Sau khi cưới cha của bọn trẻ đối với nàng cũng rất tốt, công công và bà bà cũng là người phân rõ trái phải, điều này cũng khiến nàng cảm thấy an tâm. Từ khi gả tới đến lúc sinh nữ nhi về sau, không đợi tới khi đại khảo*, công công bị bệnh nặng khiến cho tiền trong nhà đều tiêu hết, trước kia đều là vừa đọc sách vừa đi làm nông kiếm tiền, lần này lộ phí để đi thi Hương cũng không có. Thứ hai, lúc đấy còn đang ngày mùa, công công thân thể còn yếu, nữ nhi cũng còn nhỏ, nếu ông mà đi thì nhà bọn họ không còn lao động nào. Cũng may cha nương không có ghét bỏ mà còn thường xuyên mang theo mấy người ca ca cùng đệ đệ đến hỗ trợ. Hôm nay cũng coi như nói cho cha nương biết, cuộc sống khổ sở của nữ nhi cuối cùng cũng chấm dứt rồi.

Cảm động mà nuốt nước mắt vào trong bụng.

Truyện được edit by Phương Phương.

Đến thị trấn mỗi người tách ra mà làm việc riêng. Phụ thân thì đi mượn xe trâu, nương cùng đệ đệ thì đi mua thịt lợn, còn Diệp Hiểu Mạn thì đi mua vải ở Cẩm Tú bố trang.

Mua đồ xong, cả nhà tiếp tục đi tới Trương gia thôn, nơi nhà ngoại của Trương Giai Giai. Trên đường trở về nhà, nụ cười trên mặt của Trương Giai Giai dần dần biến mất, cả người là cảm giác vừa chờ mong vừa khẩn trương. Cũng khó trách mà tại sao ở kiếp trước có nhiều cha mẹ không muốn gả con gái đến nơi xa như vậy.

Từ xa nhìn thấy căn nhà thấp thoáng trong thôn xóm, Trương Giai Giai nắm lấy tay Diệp Hiểu Mạn và Tiểu Bao Tử: "Nhanh lên nào, sắp đến nhà ông bà ngoại các con rồi."

Diệp Hiểu Mạn nhíu nhíu mày, còn Tiểu Bao Tử thì òa khóc: "Ô ô ô..."

"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Trương Giai Giai phục hồi tinh thần khẩn trương hỏi.

"Nương, người nắm làm đau tay đệ đệ."

Trương Giai Giai áy náy mà ôm lấy nhi tử, nói gì thì nói cũng không trấn an được lòng của nàng.

Cha nương, nữ nhi bất hiếu đã trở lại.