Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 75




Lời nói của Diệp Hiểu Mạn một lần nữa khiến cho mắt của Triệu Tử Thần tỏa sáng: "Ngươi rất thông minh, rất có thiên phú kinh thương, có muốn suy xét đến việc đến hỗ trợ cho ta hay không?" Nếu đào được nhân tài này trở về, hắn tin mình trong vòng một năm có thể trở thành thiên hạ đệ nhất phú thương.

Diệp Hiểu Mạn lắc đầu: " Triệu thúc thúc nói gì vậy, ngươi quá khen ta rồi, để nương biết được chắc chắn sẽ đem chân ta đánh gãy." Nàng biết năng lực của mình như thể nào, nghĩ được biện pháp này còn không phải là do nhớ đến các show thời trang ở kiếp trước sao, những thứ kia quý không phải là do thương hiệu quý sao.

Truyện được edit by Phương Phương.

"Mạn Mạn, chuyện của con đã làm xong chưa, thời gian cũng không còn sớm, phải trở về rồi, nãi nãi con đợi ở nhà chắc chắn đang rất bận rộn." Trương Giai Giai bước vào cửa hàng, bởi vì nàng ấy không biết Triệu Tử Thần nên cho là Diệp Hiểu Mạn ngồi ở đó là do chờ mình, nàng ấy cũng nói một cách tự nhiên.

Cơm của hai mươi ba mươi người này không dễ nấu như vậy đâu.

"Vâng ạ" Diệp Hiểu Mạn xoay người hướng Triệu Tử Thần cùng với Tú Nương nói lời tạm biệt: "Triệu thúc thúc, Tú di, ta trở về trước."

Triệu thúc thúc? Trương Giai Giai mở to mắt, đây sẽ không phải là...

"Triệu công tử" Nàng ấy vội vàng ngượng ngùng nói: "Con, cái đứa nhỏ này, Triệu công tử ở đây cũng không biết nói với nương một tiếng, để nương bảo phụ thân con tiến vào chào hỏi." Nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Một người lớn như vậy đứng ở đây mà người không nhìn thấy có thể trách con được sao? Diệp Hiểu Mạn cảm thấy mình rất vô tội.

"Triệu công tử."

"Diệp đại ca, đây là Diệp đại tẩu đúng không?" Triệu Tử Thần đáp lễ.

"Biết rõ còn cố hỏi." Diệp Hiểu Mạn ở bên cạnh Trương Giai Giai bĩu môi nói, kết quả bị Trương Giai Giai vụng trộm véo nàng một cái.

Không nghĩ tới còn có người khiến cho nàng sợ. Triệu Tử Thần cười thầm trong lòng.

Suy xét đến Lý Minh Hà còn đang một mình bận rộn ở nhà, mấy người Diệp Hiểu Mạn cũng ở lại lâu, liền mang đồ đạc vừa mua rời đi.

Nhìn bọn họ mang đi một cuộn vải, trong lòng Triệu Tử Thẩn liền có chủ ý.

Vừa rời khỏi Cẩm Tủ bố trang, Trương Giai Giai liền mắng Diệp Hiểu Mạn là bại gia, mới không gặp một lát mà đã mua nhiều đồ như vậy: "Chăn cũ không phải vẫn còn thể dùng được sao, tại sao còn phải mua cái mới, bàn ghế còn bởi vì người ngoài có thể nhìn thấy, chứ những đồ trong phòng thì ai còn có thể không có việc gì mà tự nhiên chạy vào trong phòng xem."

"Nương, mùa đông sắp đến rồi, thời tiết mùa đông thì rất lạnh, người cũng không phải không thấy những cái chăn trong nhà đã trở thành bộ dạng gì rồi. Gia gia và nãi nãi đã lớn tuổi, còn có đệ đệ cũng còn nhỏ, nếu không cẩn thận bị cảm lạnh còn không phải là cần mời đại phu sao, vậy đều không phải cũng phải tiêu tiền sao. Tiền kiếm được là để tiêu, sức khỏe tốt mới phúc."

Những lời này khiến cho Trương Giai Giai cảm thán nữ nhi hiểu chuyện, đồng thời trong lòng cũng vẫn thấy tiếc tiền: "Vậy cũng không cần tới mười cái, cho dù tách ra ngủ, thì chúng ta cũng chỉ cần bốn cái là đủ rồi."

"Nương, mùa đông này mỗi phòng có hai cái chăn cũng không nhiều, hơn nữa trước kia nhà ta sống không tốt, mà người cũng ngại về nhà bà ngoại, hiện tại trong nhà có tiền rồi, người lại bận rộn, chờ mấy ngày nữa chúng ta chuyển sang nhà mới, chẳng nhẽ người định không mời bà ngoại bọn họ ở lại hai đêm sao?"

Nàng đến đây mấy tháng mà không thấy có người thân nào đến nhà, không giống như kiếp trước có điện thoại là có thể gặp người thân, nếu không phải mấy ngày trước nàng nghe Tiểu Bao Tử nói đã không gặp cữu cữu, nàng còn không biết hóa ra mình còn có ông bà ngoại đó.

Truyện được edit by Phương Phương.

Nãi nãi này là trẻ mồ côi còn dễ nói, nhưng nương còn có nhà mẹ đẻ, mà người nhà mẹ đẻ đối với nhà bọn họ cũng rất tốt, nhà mình hiện tại sống tốt hơn rồi còn không đem nhân tình trả lại thì sẽ bị người ta chê cười.

Trương Giai Giai không nói gì nữa. Nàng sao lại không muốn gặp cha nương chứ, chỉ là nàng không tiện nói ra, không nghĩ tới nữ như lại vì nàng mà suy nghĩ nhiều như vậy.

+

"Nương của bọn trẻ, thực xin lỗi nàng, là do ta không tốt, ta suy nghĩ còn không thấu đáo được như Mạn Mạn." Diệp Vĩnh Hâm trong lòng áy náy, nữ nhi không nói tới chuyện này thì hắn cũng không nghĩ tới phải báo tin vui này với nhạc phụ nhạc mẫu bọn họ, nói như thế nào thì lúc nhà hắn gặp nạn thì bọn họ vẫn tới giúp nhà hắn. Mặc dù mấy tháng này đột nhiên không còn lui tới nữa nhưng bọn hắn không thể như vậy được.