"Không nhiều lắm, hình vẽ này cũng chỉ có một trăm lượng." Diệp Hiểu Mạn không chút để ý nói.
"Cái gì?" Tú Nương không tin vào lỗ tai mình, một cái hình vẽ này một trăm lượng, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua công phu sư tử ngoạm như vậy bao giờ. Phải biết rằng một cái khăn tay đắt nhất cũng chỉ bán được năm mươi văn.
"Cái này... Như vậy không phải là quá nhiều rồi sao?"
"Không nhiều, chỉ cần ngươi mua, ta đảm bảo ngươi có thể kiếm được gấp mười lần so với giá mua. Ta là vì thấy ngươi thuận mắt nên mới tìm đến ngươi."
Nhìn bộ dạng thành tâm của Diệp Hiểu Mạn, Tú Nương không thôi động tâm, chỉ là...
"Như vậy đi, đông gia của chúng ta vừa lúc cũng đang ở đây, ngươi cùng ta đi gặp ngài ấy có được không?"
Truyện được edit by Phương Phương.
Hóa ra cửa tiệm này không phải của nàng ấy.
"Có thế để cho đông gia của các ngươi đến đây không? Ta đã nói với cha nương sẽ ở đây chờ bọn họ, ta lo là họ đến đây sẽ không tìm thấy ta, hơn nữa ta còn muốn mua vải nữa" Việc làm ăn này là do nàng chịu thiệt, làm sao có thể để mình ủy khuất đi nhiều như vậy được.
"Được rồi, ta đây không phải là sợ ngươi vội vàng nên mới muốn ngươi đi qua sẽ nhanh hơn sao, nếu như vậy thì để ta sai tiểu tử nhà ta đi mời đông gia, ngươi chờ một chút, đợi lát nữa ta đi cùng ngươi, như vậy cũng không chậm trễ thời gian." Nói xong nàng đi ra đằng sau gọi nhi tử đi mời đông gia tới.
Thì ra ở phía sau còn có một tiểu viện. Thật tốt, khi nào nàng có tiền vốn cùng ý tưởng, nàng cũng sẽ tìm một cửa tiệm như vậy để mở.
"Xin lỗi, để ngươi phải chờ. Đến đây nào cô nương, ta cũng ngươi đi chọn vải tốt, không biết ngươi muốn vải dùng để làm gì, như vậy ta sẽ dễ chọn giúp ngươi hơn."
"Ngươi cứ gọi ta là Hiểu Mạn đi, gọi cô nương ta nghe không được tự nhiên."
"Được, vậy ngươi cũng gọi ta là Tú Nương đi." Không nghĩ tới nàng cũng là người sảng khoái, có bản lĩnh như vậy, Tú Nương cũng không coi nàng là hải tử.
"Ta gọi ngươi là Tú di đi, ta muốn mua một chút vải để làm chăn." Bối phận thì vẫn phải phân cho rõ ràng, nếu không sẽ để cho người ta nói không tốt.
"Để làm chăn mà nói, vải này dùng rất tốt, tương đối ấm áp lại mềm mại, cũng chỉ có năm mươi lăm văn một thước, đều đã thân quen nhau như vậy ta sẽ chỉ thu ngươi năm mươi văn thôi."
Diệp Hiểu Mạn sờ sờ vải vóc, quả thật là rất tốt, giá tiền này cũng có thể chấp nhận. Vì để cho mọi người có thể ngủ ngon, Diệp Hiểu Mạn chọn đều là vải có màu ấm. Chọn vải xong, nhưng lại có vấn đề khác, nơi này của Tú Nương không có chuẩn bị nhiều bông như vậy.
"Hiểu Mạn, nếu không như vậy đi, ngươi cứ mang vải này về làm chăn trước đi, chỗ bông nảy có thể làm hai cái chăn, chỗ còn lại thì ba ngày nữa ngươi lại tới đây mua."
Truyện được edit by Phương Phương.
"Vậy cũng được." Chuyện làm chăn này cũng không phải việc có thể hoàn thành trong một hai ngày được.
Năm mươi văn một thước, một tấm khoảng mười bốn thước, mười tấm là một trăm bốn mươi thước, bảy lượng bạc. Thêm mười lượng bông cho mười tấm chăn, tổng cộng lại tốn mười bảy lượng. Số tiền mang theo cũng đã tiêu mất hơn phân nửa, nói không đau lòng thì cũng là giả. Hy vọng nàng có thể kiếm lại được trong thời gian tới.
(Tác giả: Có người hỏi tại sao năm cái giường mà lại là mười cái chăn, ngẫm lại liền biết, trong thời tiết lạnh lẽo như này đương nhiên phải đặt thêm một tấm đệm. Về phần mấy cái chăn cũ, Diệp Hiểu Mạn thực sự cảm thấy nó không thể giữ ấm được.)
Sau khi chọn xong vải vóc, Tú Nương bảo Diệp Hiểu Mạn ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh rồi pha cho nàng một ấm trà để nàng vừa ngồi uống trà vừa chờ, còn chính mình thì bắt đầu giúp nàng đem vải đã chọn cắt ra.
"Nương, đông gia tới rồi." Một nam hài tầm bảy tắm tuổi đi vào hướng Tú Nương nói, đó chính nhi tử của Tú Nương đã đi tìm đông gia từ cửa sau, bởi vì mang theo đông gia nên không thể đi từ cửa sau, hăn chỉ có thể đi từ của chính, nói xong hắn liền nhanh như chớp chạy trở lại hậu viện.
Tú Nương nghe thấy vậy liền vội vàng nghênh đón.
Diệp Hiểu Mạn cũng tò mò mà thò đầu nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy người tới, nàng trợn tròn mắt: "Là ngươi sao?"