Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 68




Lúc tìm người thiết kế nhà, Diệp Hiểu Mạn cái gì cũng không yêu cầu, chỉ có yêu cầu duy nhất chính là xây nhà xí thật tốt, thời đại này không có xi măng nàng có thể hiểu được, nàng cũng không có năng lực như các tiểu chủ khác (ý bả ở đây chắc là không có năng lực như mấy người xuyên không khác), chính mình ở chỗ này phát minh ra, nhưng cũng không thể giống như bây giờ được, mấy cây gậy gác phía trên hầm cầu, siêu buồn nôn. Càng buồn nôn hơn chính là, nhiều lúc đi đại tiện tùy thời cái mông đều có thể gặp nạn, còn có mấy con giòi nhặng bò lên, đi vào một lần cơ hồ đều đem đồ ăn một ngày phun ra. Còn phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, đề phòng mình không cẩn thận bước sai chân đạp xuống dưới, như vậy sẽ để nàng nhớ tới một màn kia ở nhà bà nội khi nàng còn bé, không nói nữa, nói tiếp là nàng lại muốn nôn. (tg: Hắc hắc, thân, thông cảm, mọi người đi nông thôn nhìn xem là biết)

Yêu cầu của nàng rất đơn giản, ngồi xổm ở trong nhà cũng có thể, nhưng hố phân thì không thể được. Tại cái niên đại lạc hậu này thì nên làm cái gì? Có một điểm rất tốt chính là nhà xí cũ cách đất trống không xa, rất tiện. Diệp Hiểu Mạn yêu cầu xây nhà xí mới cạnh nhà xí cũ, hai gian nhà dùng chung một cái hố phân. Nhà xí mới được thiết kế tương tự với kiếp trước, chỉ là thay thế xi măng thành trúc và gỗ mà thôi.

Truyện được edit by Phương Phương.

Yêu cầu của nàng khiến cho mọi người kinh ngạc há mồm, thế nhưng cũng có thể tiếp nhận, bởi vì nếu như quả thật thành công thì đó là việc cực kỳ tốt, mặc dù đã quen thuộc nhưng không có ai sẽ thích tình cảnh và mùi bên trong hầm cầu.

Sau khi thiết kế xong, có sự giúp đỡ của trưởng thôn, việc xây nhà cứ như vậy mà được xác định. Vì muốn nhà mới dùng bền lại đẹp mắt, mọi người trong nhà quyết định dùng gạch đá xanh chứ không dùng gạch đất bùn nữa. Hôm nay sau khi bái thần xong, sư phụ lải nhải niệm niệm một hồi ở trong đất xây nhà mới, lúc này nhà mới bắt đầu được khởi công xây dựng.

Công tượng thôn bên cạnh cùng với người trong thôn đến hỗ trợ vừa nhìn thấy gạch đá xanh kia thì đều hâm mộ, phải biết là gạch đá xanh đắt gấp hai lần so với gạch đất bùn, xây nhà bằng gạch đất bùn đại khái là mất tầm hai ba mươi lượng là có thể xây xong, còn dùng gạch đá xanh xây nhà thì phải mất một trăm lượng, cả thôn cũng không có mấy hộ có thể dùng gạch đá xanh xây nhà như vậy.

Thông qua sự kiện xây nhà này, rốt cuộc thì Diệp Hiểu Mạn cũng hiểu được ý nghĩa câu nói nhiều người lực lượng lớn, không đến một buổi sáng nền móng của căn nhà đã hoàn thành, xem ra xây xong nhà cũng chỉ mất tầm mười ngày.

"Gia gia, phụ thân, nương nói đồ ăn đã làm xong, muốn để hai người kêu mọi người cùng nhau về nhà ăn cơm." Ở nông thôn khi xây nhà đều cân nhắc đến lộ trình của công tượng nên đều bao cơm trưa, như vậy tiền công có thể bớt đi một ít, thứ là có thể tiết kiệm thời gian xây xong nhà sớm hơn một chút.

Cái này không có vấn đề gì cả, đối đãi như nhau, người một nhà đã thương lượng xong, mười mấy người trong thôn tới hỗ trợ cùng với công tượng được mời tới đều được đối đãi giống nhau, cơm chiếu theo tiền ăn.

"Trung Căn thúc, ta về nhà ăn là được rồi." Nhị Ngưu trung hậu cười một tiếng, đây tới để hỗ trợ sao có thể ăn cơm được, xây nhà đã tốn không ít tiền rồi, không thể chiếm cái tiện nghi này được.

"Đúng vậy, chúng ta ở gần như vậy, về nhà ăn là được rồi."

Truyện được edit by Phương Phương.

"Đều đến đi, đồ ăn đã được làm xong hết rồi, nếu các ngươi không đến là không nể mặt ta đâu đấy, vậy thì buổi chiều cũng không cần tới hỗ trợ." Mọi người sinh hoạt cũng không dễ dàng gì, bọn họ có thể buông xuống công việc một ngày công mấy chục văn tới hỗ trợ, ông sao có thể đến cả một bữa cơm cũng không có được.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đành phải rửa tay rồi đi theo.

Vì để cho mọi người có sức lực làm việc, lại lo mọi người ăn không đủ no, Diệp Hiểu Mạn để nương đặc biệt làm bánh bao. Một bàn này là ba món mặn năm món rau cộng thêm một đĩa bánh bao trắng, tuy rằng không phải đặc biệt phong phú, nhưng cũng đã phô trương như làm hỷ sự. Mọi người ăn đều cảm thấy đặc biệt ấm lòng, đều khen cơm nước nhà bọn họ rất ngon, là người phúc hậu.