Buổi chiều chỗ dạy học được chuyển đến từ đường, Diệp Hiểu Mạn cũng không có đi xem, mà là ở lại nhà chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành. Náng đối với việc lão cha dạy học vô cùng yên tâm, nói đơn giản thì việc đan trúc này trong nhà ai chả có người từng làm qua, chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ tới làm thứ này mà thôi, đã có cơ sở rồi thì học cũng không khó.
Mọi người học đan cũng không có khó khăn gì, chỉ có tiếp đây nàng sẽ gặp nạn.
"Mạn Mạn, con ngủ chưa?" Trương Giai Giai cầm một cái rổ nhỏ đi vào, trong rổ là đầy những sợi chỉ đủ màu sắc, không khó để nhận ra ý đồ của Trương Giai Giai. Bởi vì chỉ có hai đứa bé nên nàng hết mực thương yêu, cảm thấy hài tử vẫn còn nhỏ, không cần dạy mấy thứ này từ sớm như thế, cho đến khi đứa bé này xuất hiện, nàng làm việc ngày càng thành thục, người tiếp xúc cũng dần thay đổi, nàng có cảm giác đứa bé này chú định là không tầm thường, trước khi không tầm thường phải trải qua những gì nàng không dám nghĩ, chỉ có thể đem những gì mình biết dạy cho nàng. Nữ công luôn luôn là cơ sở để đánh giá tài năng của một nữ tử, vì vậy mà nàng cố ý dạy. Hôm qua được nghe lời nói kia của hải tử càng làm cho nàng có cảm giác hài tử lớn lên rồi, mặc kệ nàng có nỡ hay không thì cũng phải buông tay để cho con bé bay nhảy.
Truyện được edit by Phương Phương.
Nếu như để chi Diệp Hiểu Mạn biết được câu nói trong lúc vô tình kia của mình "Đang suy nghĩ đến việc Xuân Hoa đính hôn" tạo thành hiểu lầm của Trương Giai Giai đối với mình, nàng sẽ đập đầu vào tường một cái.
"Nương, người mau vào đi." Diệp Hiểu Mạn mở cửa, lúc nhìn thấy chỗ kim khâu trên tay Trương Giai thì sửng sốt một chút. Thiên a, sẽ không như nàng nghĩ đấy chứ? Bingo, bạn học Diệp Hiểu Mạn, bạn đã đoán chính xác.
"Mạn Mạn, hôm nay nương có thời gian rảnh, để nương dạy con nữ công đi." Trương Giai Giai để đồ ở trên tay xuống, cùng ngồi xuống giường với Diệp Hiểu Mạn, kéo tay Diệp Hiểu Mạn: "Hài tử, không cằn biết con là ai, hiện tại con chính là nữ nhi của nương. Khoảng thời gian này nương cũng nhìn ra được con đối với nhà chúng ta là không có ác ý, chẳng những thế con còn giống như gia gia nói chính là phúc tinh của nhà chúng ta."
"Nương!" Diệp Hiểu Mạn đối với vị nương này luôn có một tình cảm không nói rõ.
"Ngoan, nghe nương nói xong đã. Kỳ thật nương phát hiện ra con không phải là nữ nhi của ta không chỉ vì hành vi của con, mà còn bởi vì trước khi con đến nương đã phát hiện ra nữ nhi của mình không còn sống nữa rồi, đi tìm phụ thân còn trở về thì nghe nói con đã tỉnh, việc này cũng chỉ có nương biết, nhưng nương không dám nói ra, bất kể như thế nào con đã sống trong bộ dạng của nữ nhi ta thì cũng không uổng công nàng đến thế gian một lần, cũng như đã cho nương sự an ủi. Nương biết con có năng lực bất phàm, dù thế nào nương cũng có trách nhiệm nói cho con, nữ nhân có năng lực mạnh thì họa lớn hơn phúc, con bây giờ vẫn còn nhỏ không có đủ năng lực bảo vệ mình, cha nương cũng không làm được chỗ dựa vững chắc cho con, cho nên nương hy vọng con có thể ẩn tàng mình thật tốt." Nếu nữ nhi của nàng là hùng ưng muốn lừa gạt người khác là chim sẻ thì là chuyện không thể nào, muốn nàng tìm một người thành thật sống bình thản cả đời thì càng không thực tế. Nàng cũng không hy vọng nữ nhi tìm người trung thực, người như vậy không có bản lĩnh bảo hộ nữ nhi cả đời.
"Nương!" Diệp Hiểu Mạn lệ rơi đầy mặt, nũng nịu trong ngực Trương Giai Giai: "Thật xin lỗi, con cũng không cố ý, con cũng không biết tại sao mình lại đến nơi này. Con từ nhỏ đã không có cha nương, gia gia cùng nãi nãi cũng không có thích con, con vẫn luôn hy vọng mình giống như người khác có người thương yêu."
"Hài tử đáng thương, quên chuyện trước kia đi. Về sau ta chính là nương của con, con chính là nữ nhi của ta." Truyện được edit by Phương Phương.
"Vâng, con sẽ nghe lời nương, ta cũng không muốn quá xuất chúng, nhưng con cũng muốn mọi người sống tốt. Chỉ cần cuộc sống trong nhà tốt lên, con cái gì cũng không sợ, đến lúc đó con sẽ nghe theo lời nương sống một cuộc sống bình bình đạm đạm." Trước đó nàng phải cố gắng giúp người nhà có một cuộc sống tốt.