Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 50




Ngược lại với bên mong đợi thì cũng có người hoàn toàn không coi trọng việc này.

"Những người này cũng thật dễ dàng người khác, đồ bằng trúc làm sao có thể có giá mười văn được, ngày thường một cái đồ thêu của bà nương cũng chỉ được ba văn tiền." Cái giá này trong mắt bọn hắn là cao đến dọa người.

"Đúng thế đấy, Diệp Trung Căn là người tốt, nếu như không có chỗ tốt, hắn sẽ không đưa miễn phí nguyên liệu cho mọi người đâu" Điều này khiến cho bọn hắn dù có kiếm được tiền hay không thì cũng không thiệt gì, đây rõ ràng là chỉ dùng công sức mà kiếm tiền mà.

"Đúng vậy, người này làm sao có thể đem phong thủy của thôn ra nói giỡn chứ. Trưởng thôn cùng các vị tộc trưởng cũng sẽ không hồ đồ mà nghe lời bọn họ đâu."

Mấy người chống đối nghe thấy lợi ích này thì tâm cũng bắt đầu dao động. Không phải là họ không biết sự tình của tộc trường và Diệp Trung Căn, vạn nhất là do tộc trưởng thực sự vì ân oán cá nhân mới phản đối, vậy thì chẳng phải là bọn hắn sẽ bị thiệt thòi hay sao. Nhà bọn họ đã nghèo như vậy rồi, nhiều vị tộc trưởng như vậy chẳng lẽ tất cả đều hồ đồ sao?

"Được rồi, thời gian đã đến, về phần các ngươi suy nghĩ như thế nào thì xem kết quả bỏ phiếu đi. Bây giờ những người ủng hộ việc này thì giơ tay lên." Trưởng thôn rất nóng lòng, việc này nên bắt đầu sớm một chút.

Chỉ thấy đại bộ phận mọi người đều nhao nhao giơ tay lên, trong đó còn có một bộ phận tưng ở phe đối lập, điều này làm cho phe đối lập trợn trừng mắt, nhưng vẫn là kiên quyết không đồng ý. Truyện được edit by Phương Phương.

"Một, hai, ba,... Bốn mươi lăm nhà đồng ý, còn có mười một nhà không đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ dùng biện pháp thứ hai, ngày mai lúc bảy giờ mỗi gia đình phái một người đại diện tới cùng đi phân rừng trúc." Cái này không được vậy thì liền chuyển biện pháp nha.

Nói đến chuyện phân rừng trúc, có người vui cũng có người sầu. Thứ nhất chính là vui mừng khi mà của công trở thành của riêng, vui mừng thứ hai chính là sau khi phân chia thì dù tay chân chậm cũng không sợ, chỉ cần có trúc thì ba bốn tháng là đủ thời gian làm. Vì vậy buồn chính là người tay chân nhanh nhẹn, dù có nhanh nhưng số lượng cây trúc cũng chỉ có vậy muốn làm nhiều thêm cũng không được. Nhưng dù sao có thu nhập vẫn tốt hơn không có thu nhập của năm trước. Sau khi tan cuộc, có rất nhiều người đều chào hỏi Diệp Trung Căn, đều nói tú tài chính là không giống người khác, có bản lĩnh, thổi phồng đến mức khiến Diệp Trung Căn cảm thấy ngại ngùng, cái này nếu mà để bọn họ biết được là do tiểu nha đầu Mạn Mạn nghĩ ra, chỉ sợ sẽ phát điên.

"Xem ra có vài người không muốn làm, Mạn Mạn, nhà ngươi phải làm sao bây giờ?" Diệp Xuân Hoa không rõ vì cái gì những người kia có tiền mà lại không kiếm, nàng là nữ tử không làm được, nếu không nàng cũng muốn kiếm lấy hai phần tiền đó.

"Vậy cũng không thể ép buộc người khác, nguyện ý thì làm, không nguyện ý thì thôi." Đến lúc nhìn thấy nhà khác kiếm được tiền mà bọn họ có thể kiên trì không làm thì coi như họ có bản lĩnh, đến lúc đó đến phiên bọn họ nhìn sắc mặt nhà các nàng.

"Xem kìa bọn họ tan họp rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, chúng ta mới nói chuyện được một chút." Diệp Mỹ Lệ lẩm bẩm.

"Được rồi, mấy ngày tới bắt đầu làm việc, người lớn đều ở nhà, ngươi còn sợ chúng ta không gặp mặt sao."

"Mỹ Lệ, Mạn Mạn, nương ta và mọi người ra tới rồi, ta về trước đây" Diệp Xuân Hoan trông thấy người nhà của mình thì vội vàng đuổi theo, nữ hài lớn như các nàng không thể tự ý ở bên ngoài vào ban đêm, sẽ bị người ta bàn tán.

"Ta nghe nương ta nói nương Xuân Hoa gần đây đã bắt đầu tính toán đính hôn cho nàng rồi đấy, quản nàng ấy rất nghiêm, hiện tại mỗi ngày nàng ấy ngoại trừ làm việc thì chính là luyện nữ công." Truyện được edit by Phương Phương.

"Thật sao?" Xuân Hoa không phải mới có mười ba tuổi thôi sao. Nhỏ như vậy đã đính hôn, đến cùng là người hiện đại trưởng thành sớm,  người cổ đại trưởng thành sớm vậy?

"Ta lừa ngươi làm gì? Thiên a, ta cảm thấy thời gian tự do của chúng ta ngày càng ít đi."

Sau khi tạm biệt nhau, trên đường về nhà Diệp Hiểu Mạn đều nghĩ đến sự tình này, bị vướng vào tảng đá khiến cho nàng thiếu chút té ngã.

"Đứa bé này đang suy nghĩ cái gì đấy?" Trương Giai Giai vịn nàng hỏi.

"Con đang nghĩ đến việc đính hôn của Xuân Hoa." Diệp Hiểu Mạn thuận miệng trả lời.

+

Trương Giai Giai cùng Lý Minh Hà đối mặt nhau không biết nói gì.