Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 5: Cá




Qua khoảng mười phút, tiểu bánh bao đợi đã có chút không còn kiên nhẫn nữa, cả người cứ lắc qua lắc lại, vừa muốn nói chuyện liền bị Diệp Hiểu Mạn dọa.

"Cá, cá, cá cắn câu rồi." Diệp Hiểu Mạn hứng phấn kêu to, loại cảm giác bị kéo chìm xuống như này tuyệt đối không nhầm được. Vốn chỉ định thử xem thôi, nhưng không nghĩ tới cá nơi này lại đói như vậy, vì thế mới có cá cắn câu sớm như thế. Nàng có thể nói rằng bọn chúng chưa từng thử qua loại dụ hoặc như này nên mới ngốc như thế. Trong lòng đang nghĩ nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại, thành thạo thu hồi dây câu, đương nhiên là cẩn thận kéo dây trở về, bởi vì đây không phải là cần câu tự động của hiện đại.

Tiểu bánh bao vừa nghe đến có cá, cũng hưng phấn mà nhìn chằm chằm vào đầu kia của dây câu, mong chờ cá xuất hiện. Nếu có cá thật thì đây có thể là lần đầu tiên trong ký ức của nhóc ăn cá, nghe tiểu Bàn Tử ở trong thôn nói cá rất ngon, nhóc còn chưa được ăn qua đâu. Bất quá cũng may là trong thôn có rất nhiều người chưa từng được ăn cá, nên cũng không quá mất mặt, chỉ là nhóc không thích bộ dạng đắc ý của nhóc mập kia.

Sợi dây bị kéo dần dần lộ ra trên mặt nước, cùng với dây bị kéo lên còn có một mảng bọt nước, bên trong bọt nước là một con cá nặng khoảng 2 cân* đang cố gắng giãy dụa.

*1 cân ở Trung Quốc = 0,5 kg ở Việt Nam

Nhìn thấy cá, mắt của cả hai tỷ đệ đều phát sáng. Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Hiểu Mạn linh hoạt mà giương lên, cá theo lực đạo đó mà vẽ ra một đường cung rơi xuống trước mặt Diệp Hiểu Mạn.

"Tỷ, tỷ, cá, cá" Tiểu bánh bao giống như sợ cá sẽ chạy mất, liền ôm chặt lấy con cá vẫn đang giãy dụa trên mặt đất kia vào ngực. Truyện được edit by Phương Phương.

"Tỷ tỷ thấy rồi." Diệp Hiểu Mạn bẻ một cành cây nhỏ từ cây nhỏ bên cạnh xuống: "Tiểu bánh bao, đệ ôm nó một chút, tỷ tỷ trói nó lại trước đã, chúng ta sau đó lại bắt thật nhiều thật nhiều cá."

Sau khi dùng cành cây xuyên qua con cá tiểu bánh bao đang ôm, Diệp Hiểu Mạn lại bắt đầu hành trình câu cá của mình. Con cá này làm cho nàng thấy được hy vọng, nàng tin rằng trước đây không có ai câu cả ở đây cả, như vậy thu hoạch chắc chắn sẽ rất tốt. Quả nhiên không ngoài dự đoán chưa đến một canh giờ**, nàng đã câu được bốn con cá. Đáng tiếc là không có thùng, bằng không mấy ngày tiếp theo gia đình nàng đều có thể ăn được cá tươi, hiện tại chỉ có thể làm cá khô.

**một canh giờ = 2 giờ

"Hai đứa bé các con sao lại không nghe lời vậy hả, không phải đã nói với các con là không thể chạy lung tung, càng là không thể đến nơi này sao?" Đám người Diệp Vĩnh Hâm đều lo lắng cho bọn nhỏ nên đã chia nhau đi tìm. Hai đứa trẻ này chính là mệ/nh căn của gia đình. Nhưng hắn không nghĩ tới hai đứa trẻ thế mà lại cả gan chạy đến nơi có quỷ nước trong truyền thuyết này. May mắn là hắn đến nơi này tìm thử qua, nếu không... hắn không dám tưởng tượng nếu hai đứa trẻ này sẽ xảy ra chuyện gì, người trong nhà làm sao chịu được đả kích này.

Lo lắng cùng sợ hãi, hắn liền túm lấy hai đứa trẻ, đánh vào mông mỗi đứa vài cái: "Cho các con không nghe lời này."

Mặt Diệp Hiểu Mạn lập tức đỏ cả lên, thân thể này tuy là một đứa bé nhưng tư tưởng của nàng lại là người lớn đấy, để cho người khác đánh vào chỗ riêng tư như vậy đúng là xấu hổ chết đi được. Cũng may dây là phụ thân của thân thể này, nếu không nàng thật sự muốn nhảy xuống đầm nước này.

"Phụ thân, người đừng đánh tỷ tỷ, tỷ tỷ là vì muốn bắt cá cho con nên mới tới đây, người xem chúng ta bắt được rất nhiều cá." Tiểu bánh bao đau đến vừa khóc nói vừa chỉ cho Diệp Vĩnh Hâm xem chỗ cá ở bên cạnh.

Diệp Vĩnh Hâm nhìn theo hướng ngón tay tiểu bánh bao chỉ, cả người sửng sốt. Hắn lớn đến như này nhưng chưa từng thấy nhiều cá như vậy, kinh hỉ to lớn này đem hắn hù sợ rồi.

Mọi người còn lại trong nhà nghe tiếng mà đến nhìn thấy một màn này cũng sửng sốt cả người, bọn họ từng nhìn thấy nhiều cá như vậy nhưng lại chưa từng có nhiều cá như vậy. Đây chính là món ăn thượng đẳng ở trấn trên đó, người không có bạc muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Nương bọn trẻ, nàng đánh ta một cái, xem xem ta có phải đang nằm mơ hay không." Diệp Vĩnh Hâm đi thẳng đến bên cạnh Trương Giai Giai nói. Truyện được edit by Phương Phương.

Gia gia Diệp Trung Căn lại không có biểu hiện giống với mọi người, ông tò mò nhìn cá trên mặt đất: "Tiểu Mạn Mạn, chỗ này thực sự là do con bắt?"

Một đầm nước sâu đến mức ngay cả người lớn như bọn họ cũng không dám xuống dưới, một tiểu nữ hài như nàng làm sao mà bắt được? Hơn nữa lúc đi bọn họ không mang theo thứ gì, vậy mà có thể bắt được nhiều cá như vậy thì thật sự là thần kỳ mà.

"Đúng vậy, gia gia" Diệp Hiểu Mạn có thể trăm phần trăm xác định là về sau tất cả hành động của mình ở nhà đều chắc chắn sễ được gia gia ủng hộ. Bởi vì hiện tại hai mắt của ông đang phát sáng, cảm thấy rất hứng thú.

Quả nhiên, Diệp Trung Căn lập tức bước nhanh qua: "Bắt như thế nào? Bắt như thế nào? Thực sự là quá lợi hại." Ông như hận không thể để mình lập tức thử ngay.

"Gia gia, là dùng cái này" Diệp Hiểu Mạn đưa cần câu trên tay ra: "Chỉ cần ở trên dây này buộc một cây kim thêu, lại đem giun đất móc vào, cá ở trong nước ngửi thấy mùi thơm thì sẽ tới ăn, vì vậy mà phải uốn cong kim thêu lên, sau đó chỉ cần kéo cá lên là được." Nói thì đơn giản nhưng trên thực tế lại không dễ dàng như vậy.

"Tốt quá, thực sự là ông trời ban ân mà, đem tiểu phúc tinh tiểu Mạn Mạn này sinh ra ở gia đình nhà chúng ta. Chỉ cần chúng ta có tay nghề này, sau đó đem cá bán cho những gia đình giàu có ở trấn trên, vậy thì Vĩnh Hâm con có thể tiếp tục đọc sách thi đỗ lấy công danh rồi, có nhiều tiền hơn thì qua hai ba năm nữa cũng để Hiểu Thành đi học viện luôn, thi được công danh trở về thì xem ai còn dám chê cười nhà chúng ta nữa không." Diệp Trung Căn mặt mày hớn hở, dường như thấy được một màn con trai, cháu trai đều thành danh, áo gấm về quê, điều này thật sự là mở mày mở mặt, vui mừng hớn hở.

Nghe ý tưởng của gia gia, diệp Hiểu Mạn trên đầu toàn hắc tuyền: "Gia gia, cái này cũng không nhất định có thể làm được đâu. Bởi vì biện pháp này là lần đầu tiên được sử dụng vì vậy mà mới có thể bắt được nhiều cá như vậy. Nếu chúng ta câu cá ở đây mỗi ngày cá có thể sẽ thông minh hơn mà không mắc câu."

Học phí ở nơi này cũng không rẻ, nếu thực sự dựa vào việc câu cá để kiếm tiền thì thực sự có thể sẽ chết đói, điều này chỉ có thể coi đây là một khoản thu nhập phụ mà thôi. Để kiếm tiền thì cần phải tìm một con đường khác.

Diệp Trung Căn nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta bây giờ bắt nhiều cá hơn một chút đi, ngày mai mang đến trấn trên bán, như vậy thì có thể đổi được chút lương thực về."

Cái này so với không làm cái gì thì có tốt hơn nhiều.

Diệp Hiểu Mạn khó xử nhìn gia gia.

"Sao thế" Điều này cũng không thể sao?" Là chỗ nào có vấn đề, khó lắm mới có được con đường kiếm tiền này, thế mà bọn họ lại không thể dùng sao.

"Gia gia, chúng ta bắt được cá lên nhưng lại không có nước để nuôi, mang về đến nhà khẳng định là đã chết, để đến ngày mai sẽ bị thối, sợ là không bán được." Mấy cái này nếu như ăn không hết thì còn có thể lấy muối ướp lại để ngày mai ăn, nhưng nếu nhiều quá chỉ sợ trong nhà cũng không có nhiều muối như vậy. Truyện được edit by Phương Phương.

Đôi mắt sáng ngời của cả nhà lập tức ảm đạm đi.

"Chẳng qua đất nhà ta còn không phải là chưa làm xong sao, ngày mai chúng ta lại cùng nhau đến đây tiếp, lúc đó mang theo thùng nước như vậy là có thể bắt thêm nhiều cá hơn về rồi"

"Đúng đúng đúng, con xem gia gia sao lại không tới điều này. Ngày mai làm thêm mấy cái cần câu, ta và cháu cùng nhau câu." Diệp Trung Căn vỗ đùi một cái, vì đề nghị của Diêp Hiểu Mạn mà khen ngợi.

Thế là một trận phong ba đi qua, người một nhà thừa dịp buổi tối dùng nhánh cây che chắn đem cá về nhà.