Lời này vừa nói ra liền khiến nhiều người đang lo lắng dần yên lòng trở lại. Quả thật tất cả đều là người cùng thôn, sáng tối đều gặp nhau, nếu hắn có lòng muốn hại mọi người thì sẽ bị trục xuất ra khỏi thôn, xóa tên trong tộc. Nhưng bọn họ có thể nghĩ như vậy, thì lại có người không thể nghĩ như thế.
"Còn chưa nhìn thấy hàng mẫu, làm sao chúng ta có thể tin được một kiện đồ trúc lại đáng giá nhiều tiền như vậy được?"
"Đối với điều này, chúng ta cũng có lời muốn nói tất cả ai muốn làm đều phải ký một văn thư, trước khi thành phẩm được bán thì không thể tiết lộ phương pháp làm, nếu không dù mất tiền cũng không nhất định giải quyết được." Lấy gia thế của Triệu công tử, nhà nghèo như chúng ta có thể bồi thường được bao nhiêu tiền, chút tiền nhỏ này hắn cũng chướng mắt: "Mà cũng nhờ phần văn thư này các vấn đề vừa rồi các ngươi lo lắng cũng được giải quyết, nếu không thể thực hiện được các ngươi có thể báo quan." Truyện được edit by Phương Phương.
Lời này vừa nói ra mọi người lại có hai cách nhìn khác nhau, có người cho rằng như vậy rất tốt, điều này chứng minh Diệp Trung Căn không có lừa bọn họ, ông là thật vì muốn bọn hắn tốt lên. Nhưng có người lại cho rằng dù có văn thư cũng vô dụng, báo quan thì tám chín phần người nghèo cũng đấu không lại kẻ có tiền.
"Hiện tại nên nói cái gì chúng ta cũng đã đều nói rõ ràng rồi, lần này là vì muốn tốt cho thôn chúng ta, ta và các vị tộc trưởng đã thương lượng xong, mặc kệ các ngươi thấy thế nào, chúng ta nhất định sẽ làm việc này, nhưng cụ thể làm như thế nào còn phải xem lựa chọn của các ngươi." Diệp Đại Bảo nghe những ý kiến bất đồng ở bên dưới thì đem điều mà mình đã thương lượng với mấy vị tộc trưởng nói ra: "Nếu như tất cả đều đồng ý làm thì mọi người cũng sử dụng trúc trong rừng trúc, cũng dựa theo nguyên tắc nếu hai cây liền nhau thì giữ lại một cây. Đương nhiên nếu như có người không đồng ý thì ta cũng không miễn cưỡng, vì sự công bằng chúng ta sẽ đem rừng trúc chia ra, tự mình sẽ sử dụng trúc ở chỗ nhà mình, nhưng cũng nhất định phải theo quy tắc chặt vừa nói, không thể hủy rừng trúc. Hiện tại các ngươi cứ cùng người nhà thảo luận một chút, một khắc đồng hồ sau sẽ biểu quyết."
Diệp Cẩu Đản không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao dưới tình huống mình không biết mà bọn họ đã thương lượng xong, đây rõ ràng là không để mình vào mắt sao? Hắn càng nghĩ càng không phục: "Trưởng thôn, việc này tại sao ta lại không biết gì, các ngươi sao lại không cùng ta thương lượng?"
"Khi chúng ta tới đây thì ngươi cũng không biết là đã đi đâu rồi, thượng bất chính hạ tắc loạn*." Cái người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.
*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được.
Diệp Cẩu Đản thoáng chốc đỏ mặt, bị nói như vậy ở ngay trước mặt mọi người khiến hắn vừa xấu hổ vừa không phục, thế nhưng đúng thật là lúc ấy hắn không có ở đây, nhưng trưởng thôn cũng quá không nể mặt đi, cứ như vậy mà giúp đỡ Diệp Trung Căn. Vừa nghĩ đến mình ở trước mặt mọi người mất mặt như vậy, tuy rằng tất cả mọi người đều đang thảo luận không chú ý đến, nhưng hắn vẫn hận Diệp Đại Bảo. Truyện được edit by Phương Phương.
Mấy vị tộc trưởng hai mắt nhìn nhau nhưng không cảm thấy trưởng thôn đã làm sai, tên Diệp Cẩu Đản này xác thực là phải bị mắng mới tỉnh ra được, đây chính là đại sự sao có thể bởi vì một chút ân oán cá nhân mà không để ý đến lợi ích của thôn dân như vậy được.
Thôn dân bên dưới đang sôi nổi thương lượng, không có ai chú ý đến mấy vị đang ở trên đài cũng đang nháo loạn.
Đến cũng là làm hay không làm dây?
"Chuyện tốt như nhất định là phải làm, nhiều năm như vậy ai mà không biết Trung Căn ca là người như nào sao, ta tin là hắn không có hại chúng ta."
"Nói rất có đạo lý, chúng ta đều là người nghèo không có tiền bồi thường như thế nào dám đem phương pháp làm rò rỉ ra ngoài."
"Đúng thế, lại nói cây trúc khi chặt rồi còn có thể mọc lại. Nói thật ta đang tính toán để mấy huynh đệ cùng nhau làm, bây giờ việc nhà nông đều đã làm xong rồi, để bà nương hỗ trợ chặt trúc thì năm nay nhất định có thể xây nhà."
+
"Đúng nha, kiếm thêm chút tiền, để cho tiểu tử tìm được nàng dâu, cuộc sống này trôi qua tốt thì tìm vợ cũng dễ dàng."
Mọi người càng thương lượng thì đối với việc này càng mong đợi, phảng phất những điều đó đang ở trước mặt vậy.