"Trưởng thôn, thật sự là như vậy sao?" Những thôn dân khác nghe xong liền hỏi, vậy cũng khó lường quá rồi, phải biết hương hóa là thứ họ coi trọng nhất, dù có đói đến đâu cũng phải liều mạng sinh nhi tử để kế thừa hương hỏa, cho nên cũng có nhiều người liều mạng sinh, kết quả là có nhi tử thì phía trước có mười có tám cái nữ nhi rồi, có người còn thảm hại hơn là đã sinh nhiều con như vậy rồi nhưng lại không có nhi tử, mà cả nhà còn phải chịu đói. Truyện được edit by Phương Phương.
"Vừa rồi Vượng Tài nói những điều kia ta có bổ sung thêm, mỗi kiện thành phẩm được bện xong sẽ được mua lại với giá mười văn tiền, mà những cây trúc chúng ta dùng thì có thể ở trong rừng trúc mà chọn chặt lấy, mà những thành phẩm này sẽ được thu mua với cái giá này trong vòng ba tháng này, chờ lượt sản phẩm đầu tiên bán ra sẽ bị người ta bắt chước, như vậy nhu cầu sau này sẽ bị giảm bớt, đến lúc đấy dù các ngươi có muốn chặt trúc để đan cũng không nhất định sẽ có người thu mua. Năm nay thời tiết không tốt, mọi người thu hoạch cũng đều không phải là rất tốt, người lên trấn tìm việc cũng phải một đống lớn, các ngươi cũng không dễ tìm việc nữa. Mười văn một kiện, một ngày ít nhất cũng làm được ba kiện, vậy thì ít nhất cũng kiếm được ba mươi văn, điều này so với việc ngươi ra ngoài tìm việc còn kiếm được nhiều tiền hơn. Rừng trúc chọn chặt trước tiết thanh minh năm sau, sau đó thì măng có thể mọc thành trúc mới rồi, căn bản không cần lo lắng sẽ phá hủy rừng trúc." Công việc tốt như vậy mà không làm thì đúng là đồ đần độn, điều kiện có lợi như vậy bọn hắn đều có rồi.
"Mười văn một kiện?"
Mọi người nghe xong thì trừng lớn mắt, một người một ngày có thể làm được ba cái, vậy là kiếm được ba mươi văn, nếu như trong nhà có càng nhiều người thì lại càng đan được nhiều cái, sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa. Nếu ít nhất mỗi ngày hoàn thành được ba kiện mỗi ngày thì một tháng có thể kiếm được khoảng một lượng, vậy nếu có thể làm được ba bốn tháng thì đó chính là kiếm được năm sáu lượng, nếu nhiều người lại nhanh tay thì kiếm đủ tiền xây nhà cũng không phải là không thể. Mọi người trong lòng đều đang tính toán, càng tính toán như vậy, người động tâm đúng là có không ít, hơn nữa công việc này cũng không ảnh hưởng đến rừng trúc, vậy thì sao lại không làm? Thôn khác không có rừng trúc muốn làm cũng không làm được, hơn nữa cây trúc là loại có thể tự phát triển, chỉ cần có một hai cây trúc là có thể phát triển thành một mảng lớn.
"Trưởng thôn có đúng như vậy không?" Mọi người đều không thể tin được việc tốt như vậy lại có thể rơi vào trên người bọn họ.
"Đương nhiên là thật, các ngươi phải cảm tạ nhà Trung Căn, bọn họ nguyện ý đem việc này cho các ngươi làm, bọn họ cũng đã tìm được người mua rồi, ngoài ra còn đã mua tốt vật liệu, rồi còn dạy các ngươi đan nữa" Nếu không phải hắn hào phòng thì có thể để chính nhà mình làm, ở rừng trúc đông chặt một cây, tây chặt một cây, nếu không để ý thì căn bản sẽ không có ai chú ý tới.
"Làm gì có chuyện tốt như vậy, hắn rõ ràng là đang liên hợp với đông gia Phiêu Hương lâu mưu đồ rừng trúc của thôn chúng ta, công việc này làm xong cũng không biết có thể có tiền hay không, một món đồ đan bằng trúc mà thu mua tận mười văn vậy hắn có thể bán đi kiếm tiền sao, rõ ràng chính là gạt người mà." Diệp Cẩu Đản lập tức gào to nói.
Lòng người cứ như vậy lại lung lay không ngừng, dù sao Diệp Cẩu Đản nói cũng có đạo lý, trên đời sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống một đĩa bánh như vậy chứ?
"Khó trách thời gian này nhà hắn luôn có người lên trấn, lại còn thần thần bí bí."
"Đúng nha, ngày đó ta ở ngoài cửa Phiêu Hương lâu nhìn thấy bọn hắn ở bên trong khẳng định là không sai, ta còn tưởng mình đã nhìn lầm, những người nghèo như chúng ta làm sao có tiến mà vào đó ăn cơm chứ!" Tùy tiện ăn một bữa ở đó thì bọn hắn kiểm trong một năm cũng không kiếm được. Truyện được edit by Phương Phương.
"Nếu mọi người đã nghĩ như vậy thì chúng ta cũng không có cách nào, vốn định nhân cơ hội này giúp cho cuộc sống của thôn chúng ta cải thiện hơn, ta cũng thật không biết đều là người cùng thôn, ta lừa các ngươi thì có chỗ tốt gì cho một nhà chúng ta, nếu là vì tiền thì chúng ta có thể đem cách làm bán cho Triệu công tử rồi, không phải là càng bớt việc hơn sao?"
Diệp Trung Căn cũng không ngờ là muốn giúp đỡ thôn dân lại có nhiều khó khăn như vậy.