Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 47




Chỉ thấy trong bóng tối có không ít bóng người đang chạy tới đây, người không biết còn tưởng họ đang bị quỷ đuổi theo đó.

Diệp Hiểu Mạn nhìn ở trong mắt cười ở trong lòng. Mình không thể ra mắt, nếu không khẳng định sẽ khiến những người này ăn một chút đau khổ. Nhưng nàng không biết là không cần nàng ra tay bọn hắn vẫn phải chịu khổ.

Một đám người đi vào từ đường, nhìn thấy mấy người trưởng thôn và tộc trưởng đang trừng mắt nhìn bọn hắn chằm chằm, mỗi người hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng, ai cũng không muốn làm bia đỡ đạn.

Vì để cho người trong tộc không hoài nghi mình, Diệp Cẩu Đản cẩn thận cười nói: "Trưởng thôn, bọn hắn đến rồi, chúng ta có phải là nên bắt đầu rồi hay không"

"Ngươi gấp cái gì?" Diệp Đại Bảo thế nhưng lại không bị đánh lạc hướng: "Các ngươi hiện tại mới đến là có ý gì, cho là trưởng thôn ta không tồn tại, là coi thôn quy của thôn chúng ta không tồn tại hay sao?"

"Trưởng thôn, không phải đã nói nếu bọn hắn đến trong một khắc đồng hồ thì không có việc gì rồi sao?" Diệp Cẩu Đản lại nói.

"Ta là nói cho bọn hắn một khắc đồng hồ, nhưng không có nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của người sai khiến, nếu không về sau thôn quy sẽ thành cái gì" Chính là muốn chỉnh ngươi, sao nào, có giỏi thì cắn ta đi! Truyện được edit by Phương Phương.

Tộc nhân của Diệp Cẩu Đản trong lòng liền nóng nảy, Diệp Cẩu Đản dù có hỗ trợ nói chuyện như thế nào thì đây cũng là do nhà bọn họ làm ra, bọn họ cũng không thể lấy sinh kế ra làm trò đùa, nói không chừng sẽ đói chết người đó.

"Trưởng thôn, lần này phạt bọn hắn vào từ đường hướng các vị tổ tông dập đầu nhận tội đi, coi như là cảnh cáo." Diệp Đại Phúc đúng lúc này di ra làm người tốt, ông cũng không muốn làm chuyện quá mức, nếu không sau này bọn hắn sẽ càng nhắm vào nhà Diệp Hiểu Mạn.

"Đúng thế, trưởng thôn, lần này bọn hắn cũng đã kịp thời biết sai rồi, phạt cảnh cáo là đủ rồi" Diệp Trung Căn nói.

"Được, mọi người đã vì các ngươi mà nói chuyện, các ngươi cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn, lần này cứ như vậy đi, sáng mai phải tự mình đến đây nhận sai với tổ tông, lần sau nếu tái phạm sẽ không tha"

"Đúng vậy, ngày mai tự ta sẽ dẫn bọn hắn tới đây nhận sai" Diệp Cẩu Đản gật đầu liên tục, trong lòng thì càng thêm hận Diệp Trung Căn. Nếu không tại ông ta thì hắn làm sao lại bị mất mặt như vậy chứ.

"Lão già thối tha này cùng nhà ta có thù oán gì hay sao, sao lại có cảm giác hắn đối với nhà chúng ta có thành kiến lớn như vậy?" Diệp Hiểu Mạn hỏi Diệp Mỹ Lệ, tiểu bát quái này chắc sẽ biết một chút nội tình đi?

Quả nhiên Diệp Mỹ Lệ cũng không phụ kỳ vọng của nàng mà nhỏ giọng nói: "Có lần ta nghe gia gia và nãi nãi nói chuyện trời đất rồi nói đến chuyện này, năm đó Diệp gia gia và hắn ta cùng nhau đi thi, kết quả là Diệp gia gia trở thành tú tài còn hắn ta lại thi không đậu, sau đó hắn ta dẫn nhi tử đầu heo của mình đến cầu thân nương của ngươi, kết quả sau đó thì ngươi biết rồi đó, cho nên hắn ta liền hận gia đình ngươi." Truyện được edit by Phương Phương.

Thiên a, hóa ra là còn có cái nguyên nhân này. Cái người này đúng là quá hơn thua rồi.

"Được rồi, tất cả đều yên lặng đi. Hôm nay tìm mọi người đến đây chủ yếu là tiến hành một cuộc bỏ phiếu." Trưởng thôn thanh thanh cuống họng: "Bây giờ chúng ta đang có trong tay một nghề thủ công, đã tìm được người sẽ mua hàng, mỗi nhà đều có thể làm, nhưng cần phải dùng đến rừng trúc của thôn chúng ta."

Lời này vừa nói ra đã khiến người ở phía dưới nghị luận ầm ĩ, những người thôn dân đến muộn kia ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tất cả đều gật đầu xác định sự tình nhà Diệp Cẩu Đản nói là sự thật, Diệp Trung Căn chính là cấu kết với người ngoài phá hư phong thủy của bọn họ. Rừng trúc này vẫn luôn che chở mưa gió cho thôn họ trăm ngàn năm nay, bọn hắn cũng chỉ lấy mấy cây để dùng, hiện tại lại có người muốn hủy nó đi, bọn hắn sao lại đồng ý được.

"Trưởng thôn, cái rừng trúc này vẫn luôn tồn tại trăm ngàn năm qua, có thể nói đây là vùng đất phong thủy của thôn chúng ta, hiện tại đi phá hủy rừng trúc như vậy, ai dám cam đoan sẽ không ảnh hướng đến phong thủy của thôn, đấy chính là việc liên quan đến lợi ích toàn thôn, ai cũng không hy vọng hương hỏa nhà mình có vấn đề cả" Một người trong tộc kích động đứng lên hữu lực nói, giống như hiện tại điều hắn đang làm là đại sự cứu quốc gian khó.

Lời của tác giả: Đường Đường tới đây. Thật xin lỗi, hôm qua ta đi mua sữa bột cho con trai, đi ra ngoài sớm trở về lại muộn, mệt như chó, bây giờ đang nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tiếp tục đăng chương mới.