Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 41




Số tiền ngày hôm nay kiếm được đã trở thành sự cổ vũ cho hai phụ tử Diệp Trung Căn rất nhiều. Vừa về đến nhà, Diệp Trung Căn liền ngay lập tức bắt đầu sự nghiệp câu cá của mình, Diệp Vĩnh Hâm thì bắt đầu dùng giấy dầu bắt đầu làm mũ đi mưa một lần nữa, một tiếng rưỡi sau đã hoàn thành, nhưng vì không để nữ nhi thất vọng, hắn đã học theo phương pháp thí nghiệm của Diệp Hiểu Mạn, sau khi xác định cái mũ thứ nhất không có vấn đề gì thì mới vui vẻ làm chiếc mũ thứ hai. Ngươi hỏi Diệp Hiểu Mạn đang làm gì ư? Tất nhiên là đang ngủ trưa rồi.

Vừa tỉnh dậy đã phát hiện phụ thân đã làm xong mũ đi mưa rồi, điều này khiến Diệp Hiểu Mạn cực kỳ hưng phấn, nàng phảng phất như đã nhìn thấy từng đồng bạc đang bay vào túi mình rồi: "Phụ thân, như thế nào rồi ạ, dùng giấy dầu làm có thành công không ạ?"

Diệp Vĩnh Hâm nhếch miệng cười: "Thành công, lần này thật sự đã thành công, ta đã rưới nước một canh giờ lên nó cũng không có việc gì." Thứ này cứ nhiên là do nhà bọn họ làm ra, về sau có thể giúp cho bách tính thuận tiện hơn, như vậy hắn liền vui vẻ như thi đỗ trạng nguyên vậy.

"Thật sao, vậy thì tốt quá rồi, ngày mai chúng ta có thể mang đi bàn chuyện làm ăn với Triệu Tử Thần, lần này nếu làm tốt có thể giúp thôn mình thoát nghèo." Trước khi ngủ, nghĩ đến việc buôn bán cua có thể giúp thôn khác thoát nghèo nhưng thôn mình thì không, nàng đã cảm thấy không cam lòng. May mắn thay, lần này mũ đi mưa đã thực sự thành công.

Sau khi ăn cơm tối no nê, Diệp Trung Căn mới tụ tập cả nhà đem thu nhập của ngày hôm nay lấy ra. Truyện được edit by Phương Phương.

"Lão đầu tử, ông là đi tìm đường chết sao, đi đâu trộm nhiều tiền như vậy đem về nhà?" Lý Minh Hà lo lắng hỏi nhỏ, hai mắt thì nhìn xung quanh sợ bị người khác nghe thấy: "Đây sẽ phải ngồi tù đó"

Mặc dù bà biết lão đầu tử có đi bán cá, nhưng một lần bán được đại khái là bao nhiêu thì bà vẫn biết, chứ nhiều tiền như vậy dù là bọn họ làm việc cả đời cũng không kiếm được.

"Lão bà tử, bà nói cái gì vậy, ta đường đường là tú tài sao có thể đi ăn trộm được" Diệp Trung Căn tức giận trừng Lý Minh Hà: "Đây là tiền do Mạn Mạn bán công thức làm đồ ăn từ con cua mà có."

"Cái này... Nhiều tiền như vậy đều là do Mạn Mạn kiếm về sao?" Lý Minh Hà không dám tin, ngay cả Trương Giai Giai cũng lau mắt mà nhìn nữ nhi tiện nghi này của mình.

"Đó là đương nhiên, phải biết Mạn Mạn là được thần tiên chỉ điểm đó." Có chỗ tiền này bọn họ có thể đem nhà xây mới lại, mua thêm vài mảnh đất, Diệp Trung Căn đem tính toán của mình nói ra: "Mạn Mạn, đây là tiền do cháu kiếm, một trăm lượng này liền giữ lại làm của hồi môn cho cháu"

"Gia gia, cháu thấy như vậy là không ổn. Chúng ta lợp lại nhà thì có thể, nhưng trong một lần mà vừa lợp nhà vừa mua đất sẽ khiến cho người khác hoài nghi, chẳng bằng giữ lại coi đó như vốn làm ăn, chờ khi việc kinh doanh mũ đi mưa phát triển rồi thì mới lại mua đất, sang năm còn phải đưa đệ đệ đi học vỡ lòng, về sau đệ đệ đọc sách còn phải tốn thêm không ít tiền nữa đâu ạ. Để gia gia và phụ thân lại đi thi khoa cử cũng cần chi phí không nhỏ." Diệp Hiểu Mạn biết người nông thôn đều thích nắm trong tay những thứ đồ chắc chắn như này, nhưng tình huống trước mắt không cho phép nhà nàng làm như vậy.

Diệp Trung Căn nghe xong thấy cũng đúng, chuyện làm ăn cũng không phải ổn định trăm phần trăm, tiền vốn nên để thừa lại một chút: "Vậy liền nghe Mạn Mạn, ngày mai gia gia đi cùng với cháu."

Hiện tại cuộc sống gia đình ngày càng khởi sắc, người một nhà cũng vui tươi hớn hở. Truyện được edit by Phương Phương.

Tiểu bánh bao không hiểu mọi người nói gì, nhưng nhóc biết tỷ tỷ kiếm được rất nhiều tiền, nhà bọn họ sẽ có phòng ở mới, nhóc còn có thể đi đọc sách. Tỷ tỷ thật là lợi hại, nhóc sau này lớn lên cũng phải lợi hại giống như tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, có tiền rồi có phải hay không mỗi ngày Thành Thành đều được ăn thịt, ăn cua?" Hiện tại nhóc vẫn còn nhỏ, đọc sách không phải trọng yếu, ăn ngon mới là quan trọng nhất.

"Có thể, cho đệ ăn thoải mái, tỷ tỷ sẽ để cho gia gia mỗi ngày đều mua cho đệ." Diệp Hiểu Mạn cười ha ha: "Chẳng qua đệ không được nói với người khác việc nhà chúng ta có tiền đó, biết không"

"Vâng ạ"

Lời của tác giả: Đường Đường đến đây, ta sẽ nhanh chóng thêm chương mới.