Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 40




Diệp Trung Căn ôm năm trăm lượng trong lòng mà cảm thấy cả người khẩn trương, có được năm trăm lượng như vậy cả đời ông cũng không dám nghĩ đến.

"Nhi tử à, con mau đánh ta một cái, ta nghi ngờ là mình đang nằm mơ"

"Phụ thân, đó là việc đại nghịch bất đạo, người như thế nào lại bảo nhi tử làm, nếu không người đánh con đi" một người đau tay, một người đau mặt, như vậy liền sẽ biết bọn họ có mơ hay không.

"Gia gia! Phụ thân! Hai người không cần phải làm vậy có được không? Một chút kích thích như vậy cũng không chịu nổi thì về sau kiếm được nhiều tiền hơn, mọi người đều không phải sẽ điên sao" Diệp Hiểu Mạn không nghĩ tới bọn họ lại như vậy. Truyện được edit by Phương Phương.

Nhóc con, đó là ngươi quá bình tĩnh, được chứ?

Nghĩ đến việc đang mang trên người số tiền lớn như vậy, ba người cùng nhau đến cửa hàng mua giấy dầu, sau đó là đến chợ tìm Chiêm Hải. Từ xa đã thấy Chiêm Hải đang đứng chờ ở chỗ đó, đến gần nhìn thì thấy mặt trời đã đem mặt hắn nướng đến đỏ hồng rồi, hẳn là đã chờ ở chỗ này rất lâu.

"Ngươi sẽ không phải vẫn luôn một mực chờ ở chỗ này đi?" Diệp Hiểu Mạn giật mình hỏi.

Chiêm Hải ngượng ngùng gãi đầu, động tác này đã nói cho họ biết hắn vẫn luôn chờ ở chỗ này.

"Trời ơi, dù là da ngươi dày cũng không cần phải phơi nắng như vậy chứ, ngươi có thể đợi ở chỗ gốc cây mà" Tại sao lại có người ngốc nghếch như vậy chứ?

Diệp Hiểu Mạn nhìn sắc trời: "Gia gia, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trưa rồi mới trở về đi, con đói bụng rồi"

"Được được được, nếu đã đói bụng thì chúng ta đi ăn trước" Bây giờ Diệp Trung Căn đối với Diệp Hiểu Mạn là bách y bách thuận*, kiếm được nhiều tiền như vậy ăn một bữa cũng không sao, tiền chính là kiếm để tiêu mà.

* bách y bách thuận: ngoan ngoãn phục tùng, bảo sao làm vậy,...

"Đi thôi" Diệp Hiểu Mạn ý bảo Chiêm Hải đi theo, Chiêm Hải lại ngượng ngùng cười: "Ta về nhà rồi ăn cũng được, các vị cứ đi đi, ta ở chỗ này chờ các ngươi." Hai mươi văn này còn phải giữ lại dùng để mua đồ sinh hoạt cho gia đình, còn phải mua cho nương ít đồ bồi bổ.

"Bảo ngươi đi cùng thì đi cùng, nam tử hán lề mề cái gì" Bị Diệp Hiểu Mạn trừng mắt một cái, Chiêm Hải liền ngoan ngoãn đi theo.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Hiểu Mạn quyết định chọn quán mì. Chiêm Hải thì có vẻ đặc biệt câu nệ.

"Quê các ngươi có phải có rất nhiều cua không?" Sau khi gọi bốn chén mì, Diệp Hiểu Mạn mới hỏi.

"Đúng vậy, nhà ta ở bờ biển, con cua này ở đó có rất nhiều."

"Ngươi có muốn kiếm thêm được nhiều tiền không, để cho nương ngươi có một cuộc sống tốt đẹp hơn?" Diệp Hiểu Mạn dụ dỗ nói.

"Muốn, nhưng mà..." Hắn nào có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền, không bị đói chết là được rồi.

"Muốn là được rồi, ta sẽ cho ngươi tiền công một tháng là một lượng, ngươi giúp ta thu mua cua rồi đem đến Phiêu Hương lâu, tiền vốn và tiền đi lại ta trả, ngươi có muốn làm hay không?" Truyện được edit by Phương Phương.

Một lượng bạc? Chiêm Hải cho rằng mình đã nghe nhầm, chỉ thu mua cua từ ngư dân đưa đến chỗ này một tháng liền có thể lấy được một lượng tiền công: "Ta nguyện ý giúp ngươi, nhưng tiền công như vậy có phải là quá cao hay không?"

"Ngươi yên tâm, có thể trả cho ngươi như vậy thì ta chắc chắn mình vẫn có lợi nhuận rồi. Nếu như làm tốt còn được tăng tiền công! Nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ nói cho ngươi biết ngươi phải làm những gì"

"Được" Nếu như không kiếm được thì hắn thu ít một chút là được.

Vì thế Diệp Hiểu Mạn đưa cho hắn một lượng, nói cho hắn biết giá thu mua cùng số lượng ngày mai phải đưa đến.

"Như vậy hôm nay để ta mời đi!" Xem như đây là tạ ơn nàng đã cho hắn một cơ hội kiếm sống.

"Không cần, đây chính là phúc lợi của nhân viên. Ngươi bây giờ trở về thu mua, ngay mai thuê xe tới đây đừng để tới muộn." Diệp Hiểu Mạn biết nhà hắn hiện giờ khó khăn như thế nào mà mình còn đang có mấy trăm lượng trên người, làm sao có thể để người trên người chỉ có mấy chục văn trả tiền được.

"Vậy ta trở về trước. Cảm tạ lão thái gia, lão gia, cảm ơn tiểu thư."

Diệp Hiểu Mạn không hề biết rằng lúc này đã được Chiêm Hải coi như phụ mẫu tái sinh.

"Mạn nha đầu, con cứ như vậy mà tin tưởng giao tiền cho hắn." Một lượng cũng không phải ít đâu đó.

"Gia gia, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không nên dùng"