Thông qua lời kể của gia gia, Diệp Hiểu Mạn mới biết nam tử kia họ Đường tên Hạo Thiên, mười lăm năm trước theo cha nương từ nơi khác chuyển đến, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà người trong nhà vẫn luôn mang theo hắn ở tại nơi lưng chừng núi này, rất ít cùng người khác tiếp xúc, đều là phụ thân hắn lên núi đi săn tự cung tự cấp. Cho đến khi hắn mười tuổi thì phụ thân hắn qua đời ngoài ý muốn, hai năm sau nương hắn cũng vì quá ưu thương mà cũng đi theo, một nhà ba người chỉ còn lại một mình đứa trẻ mười một tuổi là hắn sinh sống ở nơi này.
Lúc mà tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ xuống núi sống nhờ vào mọi người thì hắn lại tiếp tục sống ở trên núi khác hẳn ý nghĩ của mọi người, hắn là dựa vào kỹ năng săn bắt mà phụ thân đã dạy để tiếp tục sinh sống. Rất nhiều người đã từng nhìn thấy hắn bị thương, đều rất đau lòng hắn, thôn trưởng cũng đã từng tự mình đến khuyên hắn xuống núi sống cùng mọi người nhưng lại bị hắn từ chối, câu trả lời của hắn là: "Hắn thuộc về ngọn núi lớn này, chỉ có ở đây hắn mới có thể tìm thấy được ý nghĩa hắn tồn tại." Truyện được edit by Phương Phương.
Mặc dù nhiều lần bị thương, nhưng rồi mọi người đều phát hiện ra rằng cơ hội hắn bị thương càng ngày càng nhỏ, mà bản lĩnh săn thú lại ngày càng cao, rất nhiều thôn dân gặp nạn ở trên núi đều được hắn cứu. Cho nên mặc dù mọi người đều không nói gì nhưng trong lòng thì phi thường thấy cảm tạ hắn. Ngay cả gia gia nàng cũng là được Đường Hạo Thiên đưa về khi mà đang bị lạc trên núi, hắn chính là người ngoài lạnh trong nóng. Ngẫm lại thì một hài tử mới mười một tuổi sống tại thâm sơn như vậy mà vẫn có thể lớn lên bình an thì đã là sự tình kinh người cỡ nào. Diệp Hiểu Mạn không thể không nói người cổ đại quả nhiên là cường hãn.
"Xem ra đứa trẻ Hạo Thiên kia không có ở đây, hai ngày nữa chúng ta lại đến vậy" Diệp Vĩnh Hâm chờ một lát nhưng không thấy người trở về liền nói.
"Không phải chứ, lần sau còn muốn đến nữa sao" Diệp Hiểu Mạn vẻ mặt cầu xin, leo núi rất vất vả, đặc biệt còn phải mang theo tâm trạng lo lắng hãi hùng nhìn mặt đất. Mỹ nam tuy mê người nhưng sinh mệnh vẫn đáng quý hơn.
"Đứa nhỏ này, sao con có thể nói như vậy chứ? Hạo Thiên đã cứu mạng con đó, con không sợ người khác nói con vong ân phụ nghĩa sao? Con như vậy thì về sau ai còn để mắt tới con nữa?" Diệp Vĩnh Hâm nghiêm mặt hù dọa nói.
Khi biết Đường Hạo Thiên chính là ân nhân cứu mạng của nữ nhi mình, trong lòng hắn liền cảm thấy rất áy náy, hắn thế mà lại đả thương người. Hắn biết lúc mình xuống tay thì lực có bao nhiêu lớn, cũng không biết đứa trẻ kia có bị tổn thương nghiêm trọng không. Ai, lúc ấy hắn hẳn là nên chạy nhanh để Diệp đại phu xem vết thương cho đứa trẻ ấy, mà lại để cho người ta cứ như vậy mà đi, hắn không thể thấy an tâm. Nói thế nào đi chăng nữa, đứa trẻ ấy cũng là dựa vào sức lực mà kiếm cơm, hắn lại đem người ta đánh đến bị thương, nếu như người ta đi săn mà tay không dùng được lực thì sẽ rất nguy hiểm. Càng nghĩ hắn càng áy náy.
"Vâng, phụ thân, con biết sai rồi ạ." Hiện tại cùng phụ thân nói chuyện này, nàng đúng thật là ngốc, phụ thân hiện tại áy náy đến nỗi hận không thể đem Đường Hạo Thiên kia nhận làm nhi tử. Ngẫm như vậy lại sinh ra oán hận đối với Đường Hạo Thiên, thế nhưng ai báo hắn lại là ân nhân cứu mạng nàng cơ chứ.
Truyện được edit by Phương Phương.
Lúc này Diệp Vĩnh Hâm mới thu hồi lại ánh mắt tức giận đối với nữ nhi, nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt rồi mới mang theo Diệp Hiểu Mạn rời đi.
A! Diệp Hiểu Mạn sắp điên rồi. Đây đã là lần thứ tư, nàng cùng phụ thân đã trèo lên núi bốn lần rồi mà không một lần gặp được người, nàng nhịn không được phát điên mất. Cái người này sao lại liều mạng như vậy chứ, cái khóa này vẫn chưa động tới một chút, chẳng lẽ hắn định dự định sống trong núi sâu đến hết đời sao.
"Con nói đứa nhỏ này mấy ngày rồi vẫn chưa về, liệu sẽ không phải tại ta làm tay nó bị thương nên lúc ở trong núi xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Diệp Vĩnh Hâm sắc mặt bắt đầu không tốt, nói như thế nào cũng cảm thấy mình tội lỗi nặng nề.