"Đúng đúng đúng, trước tiên cứ phải đưa Mạn Mạn về trước đã" Diệp Trung Căn gật gật đầu: "Hạo Thiên, là phiền cháu trở về cùng với lão già ta một chuyến có được không?" Chuyện này vẫn phải giải quyết, nhìn tình huống cũng là do bọn họ hiểu lầm, vừa rồi chỉ sợ nhi tử đã đả thương người ta, như thế nào cũng phải hướng người ta xin lỗi và để đại phu xem một chút, cũng không thể là người lấy oán trả ơn được, như vậy sẽ khiến lạnh lòng người.
Cứ như vậy cả nhà mang theo Diệp Hiểu Mạn trở về nhà, theo sau là Đường Hạo Thiên.
"Diệp hiền chất, tôn nữ ta không sao đấy chứ?" Diệp Trung Căn hỏi Diệp đại phu cùng thôn sau khi bắt mạch cho Diệp Hiểu Mạn. Đứa nhỏ này thật sự là chịu nhiều khó khăn, vừa bệnh nặng một trận xong hiện tại là bị như vậy, thật là khiến cho bọn họ lo lắng mà.
"Diệp bá bá, Mạn Mạn chỉ là bị kinh hách quá độ, uống mấy thang an thần sẽ không sao nữa" Điệp đại phu vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Chút nữa bá bá cho người đến lấy thuốc đi" Truyện được edit by Phương Phương.
"Tốt lắm, thật sự cảm tạ cháu" Không phải bị rắn cắn là tốt rồi, tôn nữ đáng thương của ông: "Diệp hiền chất, cháu lại giúp ta nhìn xem vết thương của vị tiểu huynh đệ này nữa" Diệp Trung Căn chỉ vào Đường Hạo Thiên.
"Diệp gia gia, cháu không có chuyện gì, nếu như Diệp cô nương không có việc gì thì cháu xin phép về trước ạ" Đường Hạo Thiên sau khi xác định Diệp Hiểu Mạn không sao, cảm giác lòng mình vô thức thả lỏng, vừa rồi vì một mực lo lắng mà không thấy đau, hiện tại thả lỏng xuống liền thầy cảm giác đau trên tay và cánh tay truyền đến từng đợt một, nhưng kinh nghiệm lâu năm nói cho hắn biết, hắn chỉ bị thương ngoài da không thương đến gân cốt, trở về chỉ cần bôi chút rượu thuốc là được.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn liền rời đi. Chờ Diệp Vĩnh Hâm đuổi theo thì người đã đi tới thật xa rồi, Diệp Vĩnh Hâm cảm thấy cực kỳ áy náy, chờ bao giờ nữ nhi khỏe lên thì nhất định phải đi cảm ơn và xin lỗi hắn, hiện tại vẫn là nên đi lấy thuốc cho nữ nhi trước đã.
Sau khi nghe tiểu bánh bao vừa khóc vừa kể, cả nhà mới biết bọn họ thực sự oan uổng cho Đường Hạo Thiên, người ta trên thực tế lại là ân nhân cứu mạng của Diệp Hiểu Mạn, nếu không nhờ có mũi tên kia của hắn thì nói không chừng hiện tại mạng của Diệp Hiểu Mạn đã về Tây Thiên rồi.
Sau khi xác định Diệp Hiểu Mạn không có việc gì thì Diệp Trung Căn cùng phu thê Diệp Vĩnh Hâm lên núi đem củi về để tránh bị người ta lấy mất. Còn khi Diệp Hiệu Mạn tỉnh lại là ba giờ sau khi uống thuốc.
Thật nhiều rắn, Diệp Hiểu Mạn hoảng sợ nhìn đống động vật nhuyễn thể đang không ngừng hướng về phía mình bò tới, đột nhiên gáy nàng có cảm giác lành lạnh, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một con rắn lớn có cái đầu to bằng miệng chén đang phun lười xuất hiện ở sau lưng nàng.
"A" Một tiếng thét chói tai, Diệp Hiểu Mạn từ trên giường bật dậy, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Sau khi nghe được âm thanh Trương Giai Giai vội vàng từ phòng bếp chạy tới. Truyện được edit by Phương Phương.
"Nương" Diệp Hiểu Mạn đến giày cũng không mang mà bổ nhào ôm lấy Trương Giai Giai: "Có rất nhiều rắn, rắn rất lớn"
Trương Giai Giai đau lòng mà ôm lấy nàng: "Không có việc gì nữa rồi, không có việc gì, con chỉ là nằm mơ mà thôi"
"Đó không phải là mơ, thật sợ có rắn lớn" Diệp Hiểu Mạn đã hoàn hồn một chút, nhưng nàng rõ ràng đã gặp rắn lớn mà, là một nam tử mặt lạnh như tử thần đã cứu nàng.
"Không có việc gì. Rắn đã chết rồi" Trương Giai Giai vỗ vỗ lưng nàng liền phát hiện lưng nàng đã bị thấm ướt bởi mồ hôi: "Ngoan, mau thay y phục, quần áo của con ướt hết cả rồi, coi chừng bị phong hàn"
Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu, vì đã ở nhà nên lòng nàng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Ngoan, con cứ thay quần áo trước đi, nương đi mang thuốc vào cho con." Trong lòng Trương Giai Giai càng thêm tức giận Diệp Vĩnh Hâm, đều đã nói là không được để hài tử đi cùng rồi, tại hắn không tốt làm hại nữ nhi phải chịu khổ.
Lời của tác giả: Đường Đường tặng chương thứ hai cho mọi người rồi đây. Đường Đường rất là cố gắng nha, ngày mai ngoại trừ hai chương ra còn sẽ bổ sung chỗ thiếu hai ngày trước, mọi người nhớ phải ủng hộ nhiều hơn đấy.