Đi một hồi lâu, cả nhà mới đi tới ngọn núi cách thôn hơi xa. Chỉ thấy nơi này khắp nơi là rừng cây rậm rạp, trên mặt đất cũng có không ít lá rụng. Diệp Hiểu Mạn biết loại cây này, chính là cây tùng thường gặp, là loại cây xanh tốt quanh năm. Trên cây là lá xanh mướt còn dưới đất là những chiếc là vàng tạo nên sự chênh lệch rõ ràng. Chỗ lá tùng trên đất cũng có thể làm chất dẫn cháy cực tốt. Chỉ là Diệp Hiểu Mạn không nghĩ tới chính là mọi người thế mà lại không nhìn lá tùng trên mắt đất mà tiếp tục đi.
"Mạn Mạn, con mang theo đệ đệ ngoan ngoãn ở lại đây, không được chạy loạn, ngàn vạn lần không thể đi vào bên trong, trong núi sâu có rất nhiều dã thú sẽ ăn thịt người đấy biết không?" Trương Giai Giai dặn dò Diệp Hiểu Mạn mang theo tiểu bánh bao ở bên cạnh mình. Truyện được edit by Phương Phương.
"Con biết rồi ạ" Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu, nàng cũng biết nơi này thật sự có khả năng tồn tại những nguy hiểm như vậy. Ở kiếp trước dù là hổ, gấu, sói hay các đáng sợ hơn đều cũng bị nhân loại săn giết, nhưng nơi này không giống vậy, ai cũng không biết nếu như đi lại trong núi sau sẽ gặp phải cái gì.
Diệp Hiểu Mạn nhàm chán nhìn xung quanh, trừ cây tùng thì vẫn là cây tùng, nghĩ cũng không có khả năng có đồ tốt gì. Theo trí nhớ của nàng, đồ tốt nhất trong rừng cây tùng khả năng chính là nấm mọc dựa vào gốc cây tùng mà sống, hương vị thơm ngọt kia khiến cho người ta không thể cưỡng lại, tiếc là bây giờ không phải là thời gian nấm mộc tốt nhất. Sau tiết thanh minh có nước mưa thì cây nấm sẽ mọc lên tốt hơn. Nhìn xem mọi người trong nhà thì thấy họ đã sớm bắt đầu hợp tác cùng nhau làm việc. Chỉ thấy gia gia và phụ thân phụ trách dùng đao chặt củi chém các cành cây khô trên cây. Theo từng tiếng "răng rắc", các cành cây khô từ trên cây rơi xuống, hai người hợp tác ăn ý, cắt xong cây này lại đến cây khác, mà nãi nãi và nương thì theo ở phía sau nhặt các cành cây đó. Bình quân một cây có thể cho ra năm đến mười cành, chưa tới một canh giờ đã gần đầy một gánh củi, nhưng cái này vẫn còn cách yêu cầu của bọn họ nhiều lắm.
Nhìn xem công việc của mọi người, Diệp Hiểu Mạn cảm thấy thật lãng phí, thứ củi lửa dễ thu thập nhất thì không ai muốn, ngẫm lại liền thấy đáng tiếc, vì thế nàng liền tìm một cành cây lớn tạo thành một cái chổi. Cầm công cụ tự mình chế tạo ra, Diệp Hiểu Mạn bắt đầu công việc của mình, đó chính là đem lá cây tùng quét lại thành một đống.
Người trong nhà nhìn thấy hành động của Diệp Hiểu Mạn cũng không nói gì, chỉ coi đó như là hài tử đang chơi đùa, chỉ cần không rời đi tầm mắt họ thì hài tử muốn chơi như nào cũng được. Truyện được edit by Phương Phương.
Tiểu bánh bao thấy thú vị cũng làm theo Diệp Hiểu Mạn.
Trên mặt đất lá tùng đã rơi tạo thành một tầng dày, chỉ chốc lát sau, hai người Diệp Hiểu Mạn đã tạo ra mấy đống lá lớn.
"Nương, người cũng giúp con một chút đi" Diệp Hiểu Mạn tìm đến Trương Giai Giai. Nàng nhờ Trương Giai Giai để mười cành cây khô đặt ở phía dưới, sau đó đem lá tùng ở giữa, ở phía trên lại trải thêm một lớp cành khô nữa.
Nghe Diệp Hiểu Mạn thuyết pháp xong, mọi người đều ngạc nhiên. Bọn họ làm sau cũng không nghĩ tới lá tùng cũng có thể dùng làm nhiên liệu, cũng có thể dùng làm củi lửa. Mặc dù không thể đốt được lâu nhưng lại dễ dàng kiếm được, tính ra còn không giống nhau sao.
Vì vậy, nam nhân vẫn tiếp tục công việc của họ, và phụ nữ lại có thêm một nhiệm vụ khác. Diệp Hiểu Mạn và tiểu bánh bao thì quét lá tùng, nhìn đồng lá tùng lớn kia, Diệp Hiểu Mạn quyết định buông công cụ trong tay xuống, nghỉ ngơi một chút.
Mà tiểu bánh bao thì tinh lực tràn đầy vẫn còn tiếp tục quét. Sau đó đột nhiên cậu nhóc lại chạy đi mất, Diệp Hiểu Mạn liền vội vàng đuổi theo. Trong khi đó người lớn vẫn còn đang bận rộn không ai biết lũ trẻ đã rời khỏi tầm nhìn của họ.
Lời của tác giả: Đường Đường rất cảm ơn mọi người đã đề cử truyện trong bộ sưu tập ngày hôm qua. Hôm nay thăm người thân trở về muộn, vốn có thể cập nhật đến khi nam chính xuất hiện, nhưng mà hiện tại phải chờ đến ngày mai nha.