Về đến nhà, mọi người đang chờ bọn họ trở về ăn cơm. Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mở hộp cơm lấy từ chỗ gia gia ra, đem bánh ngọt bên trong lấy ra. Tiểu bánh bao thấy thế nước miếng chảy ròng ròng. Đúng như Diệp Hiểu Mạn đoán, bên trong trừ đồ ăn thừa của bọn họ còn có thêm ba đĩa bánh ngọt mới.
"Ôi, như thế này là tốn mất bao nhiêu tiền?" Nãi nãi Lý Minh Hà kinh hô.
Diệp Hiểu Mạn cầm lấy một khối đưa cho tiểu bánh bao, sau đó lại lấy cho mỗi người một miếng: "Nãi nãi, người cứ yên tâm, chỗ này không mất tiền"
Diệp Trung Căn liền đem công tích hôm nay của Diệp Hiểu Mạn nói lại một lần, nghe vậy mẹ chồng nàng dâu hai người Lý Minh Hà trừng lớn mắt: "Cá kia bán được nhiều tiền như vậy, sau này không sợ không bán được"
"Đúng vậy, cho nên mới nói Mạn Mạn chính là phúc tinh của nhà chúng ta mà" Diệp Trung Căn cười ha ha một tiếng. Diệp Hiểu Mạn lại đỏ mặt.
"Phụ thân, Mạn Mạn đúng là phúc tinh của nhà ta. Nhưng mà chúng ta nên đem việc này giấu đi, miễn cho người có ý đồ nảy sinh ý xấu" Nếu để cho mọi người phát hiện nữ nhi nhà mình khác biệt thì sẽ bị coi là yêu quái mà bắt đi thiêu mất. Diệp Hiểu Mạn phi thường cảm ơn nương, bởi vì nàng cũng lo lắng mình sẽ lộ ra sơ hở, vì vậy mà nàng nhất định phải nhanh chóng đem người trong thôn kéo lại cùng một chỗ, có quan hệ ích lợi về sau thì có chuyện xảy ra cũng có người hỗ trợ. Truyện được edit by Phương Phương.
"Lão đầu tử, con dâu nói rất có đạo lý" Thân là nữ tử, bà biết rõ nhất lời đồn đãi của tam cô lục bà có thể dấy lên bao nhiêu sóng gió.
"Vậy được rồi, sau này nhà chúng ta không ai được nói chuyện này ra ngoài, bản lĩnh của con bé chỉ chúng ta biết thôi là được rồi" Diệp Trung Căn suy nghĩ một chút rồi nói. Mọi người nhìn chằm chằm ông, rõ ràng người luôn nói về Mạn Mạn chính là ông mà, người khác cũng không có liều mạng khen Mạn Mạn như thế.
Ăn cơm trưa xong, việc nhà nông cũng đã làm không sai biệt lắm. Cả gia đình liền ở nhà nghỉ ngơi, nếu không phải có Diệp Hiểu Mạn ngăn cản thì Diệp Trung Căn đã xông lên núi câu cá rồi. Bởi vì buổi sáng rời giường quá sớm nên Diệp Hiểu Mạn không nhịn được mà bò lại lên giường ngủ bù, còn tiểu bánh bao thì cầm hai chuỗi kẹo hồ lô đi khoe khoang với tiểu đồng bọn.
Sau một giấc ngủ ngon, đến lúc Diệp Hiểu Mạn mở mắt dậy thì đã là hoàng hôn rồi. Nhớ tới những con cua mỹ vị được mang về từ phiên chợ, Diệp Hiểu Mạn liền nhanh chóng nhảy xuống giường. Đi tới nhà bếp liền thấy nương đã chuẩn bị kỹ càng đồ ăn chuẩn bị nấu cơm.
"Nương, bữa ăn này để cho con làm đi. Con đã cùng gia gia nói qua là sẽ làm món ngon cho mọi người ăn rồi" Diệp Hiểu Mạn nhìn một chút nguyên liệu nấu ăn trên bàn, thịt ba chỉ và rau cải xoong, không ngoài dự đoán của nàng không có có cua mà nàng thích nhất.
Nàng biết người nhà mình tiết kiệm, mặc dù mua nhiều đồ ăn như vậy nhưng cũng chỉ dùng một nửa chỗ thịt hôm nay mua về. Nhưng mà cua thì tuyệt đối không phải bởi vì các nàng tiết kiệm mà không làm, mà bởi vì các nàng cho rằng nó không thể ăn. Truyện được edit by Phương Phương.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Trương Giai Giai cũng biết nữ nhi của mình không đơn giản, nàng cũng không nói thêm gì chỉ gật nhẹ đầu: "Vậy thì tốt, để nương nhóm lửa cho con"
"Vâng ạ" Có được sự tín nhiệm của nương, Diệp Hiểu Mạn làm việc cũng vui vẻ hơn nhiều. Nàng nhìn chỗ cua kia rồi lại nhìn chỗ nguyên liệu nấu ăn trên bàn, quyết định nấu toàn bộ đi, với điều kiện hiện tại của nhà mình khẳng định mọi người sẽ nói nàng không biết tiết kiệm. Nhưng nếu mà không nấu hết thì không được, cua rời khỏi nước biển thì rất khó sống tới ngày mai, đến lúc đó để chúng chết rồi ăn vào sẽ dễ bị tiêu chảy, vậy thì đây không phải là lãng phí. Nếu như không nấu thịt, vậy thì cũng không được, dù sao người nhà cũng không nhất định có thể tiếp nhận cua. Vẫn là nấu hết đi, dù không ăn hết đồ ăn thì với thời tiết này cũng không lo bị hỏng, sau khi quyết định xong, Diệp Hiểu Mạn cũng bắt đầu động thủ.