"Ai ô, bảo bối của ta làm sao vậy?" Trương Giai Giai vội bỏ xuống công việc, đánh giá đứa trẻ thích khóc "giảm thọ mất thôi, sao lại biến thành cái dạng này?"Nhìn thấy vết thương xước xát cùng ứ thanh, Trương Giai Giai đau lòng mà hô lên.Diệp Hiểu Mạn vừa muốn nói gì lại nghe thấy đứa trẻ thích khóc mở miệng so với nàng còn nhanh hơn nói một câu mà nàng quyết định cả đời này sẽ thương hắn, bảo vệ hắn."Nương, con không sao, người mau xem tỷ tỷ, tỷ tỷ đi hái rau ma quỷ...ô ô...Con không muốn tỷ tỷ chết, con muốn tỷ tỷ".
Chỉ thấy đứa trẻ thích khóc kéo nương đến nhìn Diệp Hiểu Mạn, nói đúng hơn là nhìn bó rau xà lách trong tay nàng.Nghe xong lời đứa trẻ thích khóc, Trương Giai Giai hoảng sợ nhìn Diệp Hiểu Mạn, nãi nãi đang bận rộn trong nhà bếp, gia gia và cha đang bận làm gỗ trong viện đều chạy đến xem.
Nhìn thấy rau xà lách trong rổ của Diệp Hiểu Mạn mọi người đều bị dọa đến trắng bệch mặt, nãi nãi Lý Minh Hà còn khóc lên.Trương Giai Giai bước nhanh về phía trước cầm chiếc rổ trên tay Diệp Hiểu Mạn ném đi: "Đứa trẻ đáng thương của ta, cháu hái gì không hái sao lại hái cái thứ ăn người này chứ..." Vừa nói vừa ôm nàng, không nhịn được cất lên tiếng khóc.Cha Diệp Vĩnh Hâm nhìn Diệp Hiểu Mạn hồi lâu sau đó thở dài "Là cha vô dụng để các ngươi chịu khổ, cứ khóc đi cha nhất định sẽ chữa khỏi cho con.
Bây giờ ta đi hỏi thúc công của con ở trên trấn xem hắn có cần tuyển người làm công không".Diệp Hiểu Mạn bất đắc dĩ mà nhíu mày: "Gia gia nãi nãi, cha nương, con không sao, không phải con vẫn đang rất tốt sao? Mọi người đừng lo lắng".
ĐTuy rằng nhìn có chút không thích ứng nhưng trong lòng Diệp Hiểu Mạn rất ngọt ngào, mọi người trong nhà đều rất quan tâm nàng yêu nàng, vậy nàng còn nghĩ về kiếp trước làm gì còn không bằng giúp gia đình nghĩ cách kiếm tiền, yên ổn sinh sống ở đây.
Có những người nhà đáng yêu như vậy, kể ra so với kiếp trước tốt hơn nhiều.Không nói còn tốt, vừa nói mặt của mọi người trong nhà càng bị thương, dường như nàng đang mắc một căn bệnh không thể trị."Trước kia có người hái rồi ăn, lúc đầu cũng không có chuyện gì, cũng là sau này dần dần vì mất máu nhiều mà chết, đại phu cũng không tìm ra được nguyên nhân, bao nhiêu người đói đến không chịu được cũng không dám chạm vào thứ này chứ đừng nói hái ăn, đứa trẻ này sao cháu lại không nghe lời người lớn chứ".Trương Giai Giai ôm chặt nàng, nghĩ thôi cũng run toàn thân.Loáng thoáng hình như việc này là một trong những việc nguy hiểm mà cha mẹ vẫn hay nói, nhưng đó không phải là trí nhớ của nàng.
Là một người hay ăn rau xà lách từ nhỏ sao nàng lại không biết cái này có thể ăn hay không chứ? Không để nàng ăn đó mới là khổ ý!"Nương ta biết.
Nhưng đó là bởi vì họ không rửa sạch rau này mới có thể sinh bệnh, chỉ cần chúng ta rửa sạch mới ăn sẽ không có chuyện gì, hơn nữa rau này ăn rất ngon nữa".
Diệp Hiểu Mạn nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của Trương Giai Giai nói đạo lý.Chủ nhà Diệp Trung Căn vẫn luôn không nói gì, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Diệp Hiểu Mạn, lúc này mới vuốt vuốt chòm râu dưới cằm hỏi "Mạn Mạn, gia gia nghe cách cháu nói dường như cháu rất hiểu rõ thứ này, không lẽ trước kia cháu từng ăn rồi?"Thấy ánh mắt tìm tòi của Diệp Trung Căn, trong lòng Diệp Hiểu Mạn lo lắng một chút "gia gia là người biết chữ, thời đại này những quyển sách nhỏ quỷ quái gì đó đặc biết nhiều, ông sẽ không nghi ngờ mình chứ? Vậy phải làm sao bây giờ?"Trong thời điểm nghiêm túc này, Diệp Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới lời nói thống nhất trên diễn đàn do Uông Hàm phát ngôn "...Bắt chước giống thế nào cũng không phải..." Bây giờ nàng chắc là trường hợp này đi."Gia gia, người thật lợi hại! cái gì cháu cũng không lừa được người".
Nếu đã không thể nói thật vậy nói dối đi, hãy tha thứ cho lời nói dối có thiện ý của nàng "Trước kia lúc cháu bị bệnh nhìn thấy một vị thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp, nàng đưa cháu đến một nơi rất đẹp, ăn qua rất nhiều thứ, cháu còn nhìn thấy rất nhiều thứ kì quái, thần tiên tỷ tỷ còn dạy cháu rất nhiều thứ".
Vì sợ mọi người không tin Diệp Hiểu Mạn đành phải nói cho giống một đứa trẻ giơ tay huơ loạn "Nhưng thần tiên tỷ tỷ không cho phép cháu nói cho người khác".Nói xong một dạng ta biết rất nhiều thứ nhưng lại không thể đem ủy khuất khoe khoang.Nghe Diệp Hiểu Mạn nói xong, Trương Giai Giai vội che miệng Diệp Hiểu Mạn lại "Nhỏ giọng chút, việc này về sau không được nói nữa biết không, nếu không người khác sẽ nghĩ con là yêu quái đem đi thiêu"."Cha, người xem việc này..." Diệp Vĩnh Hâm khó xử nhìn Diệp Trung Căn, mọi người đều biết nếu người khác biết được chuyện này sẽ đem đến rất nhiều phiền phức."Được rồi, đứa trẻ không phải đang rất tốt sao, đây chính là trời cao ban ân cho nhà chúng ta, về sau việc này trong lòng mọi người biết là được rồi, nói tiếp ai mà nói việc này ra ngoài ta sẽ cắt lưỡi nàng" Diệp Trung Căn nghiêm túc nói "Hiểu Thành, cháu cũng không được nói rõ chưa?""Cháu biết rồi gia gia"."Gia gia".
Diệp Hiểu Mạn thoát khỏi cái ôm của Trương Giai Giai, khóc bổ nào vào lòng Diệp Trung Căn.
Ông trời đem nàng đến đây mới là ban ân cho nàng đi, có gia gia bảo hộ nàng tốt như vậy, có người nhà yêu thương nàng."Đứa nhỏ ngốc, mặc kệ cháu biến thành cái gì trong người cháu vẫn chảy dòng máu nhà họ Diệp".
Diệp Trung Căn tuy là tú tài nhưng lại không cổ hủ như tú tài "nói cho gia gia, rau này rửa thế nào mới sạch, nấu thế nào mới ngon?"."Thật ra sự thay đổi của đứa nhỏ bọn họ đều thấy được, đều từng thảo luận qua, hôm nay nói rõ rồi, mọi người sẽ không còn nghi vấn gì rồi.
Mặc dù như vậy, nhưng họ là bệnh vực người trong nhà, đứa nhỏ dù không tốt thế nào vẫn là người nhà..