Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 19: Nắm chắc




"Triệu thúc thúc, thúc nói thật sao?" Diệp Hiểu Mạn ngây thơ mà nhìn Triệu Tử Thần: "Bất quá phụ thân từng bảo nói bằng miệng thì không có bằng chứng, vậy nên Triệu thúc thúc có thể cùng nhà chúng ta ký hợp đồng được không, như vậy thì sẽ có bằng chứng."

"Hợp đồng?" Triệu Tử Thần có chút buồn cười mà nhìn Diệp Hiểu Mạn đang giả vờ ngây thơ, không biết là hắn đã sớm nhìn thấu nàng phân nửa rồi. Hắn làm thương nhân lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe qua hợp đồng là cái gì.

"Chính là viết ra những gì chúng ta bàn bạc ban nãy vào giấy rồi ký tên, mỗi bên giữ một bản làm bằng chứng" Chẳng nhẽ ở thời đại này không có hợp đồng. Truyện được edit by Phương Phương.

Nguyên lai thứ nàng nói là cái này. Triệu Tử Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Được, không có vấn đề gì"

Chỉ chốc lát sau, hai bên đều đem hợp đồng ký xong. Triệu Tử thần càng sảng khoái càng làm cho Diệp Hiểu Mạn cảm thấy hợp tác với hắn là quyết định không sai.

"Triệu thúc thúc, thúc mặc quần áo đẹp như vậy, chắc hẳn việc làm ăn của nhà chú nhất định là rất lớn đúng không ạ" Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt to làm bộ rất tò mò. (Diệp Hiểu Mạn rưng rưng nước mắt, vì buôn bán nàng đã đem bộ dạng bán manh mà kiếp trước nàng cũng không làm ra luôn rồi)

Triệu Tử Thần vừa nghe vậy hai mắt liền sáng ngời, cá đã mắc câu, chắc việc làm ăn tiếp theo còn có lợi ích lớn hơn, thật cao hứng nha, lần này hắn đoán đúng rồi: "Mạn Mạn sao lại nghĩ như vậy?"

Cũng không thể nói cho nàng là hắn đã đánh chủ ý lên nàng ngay từ lúc ban đầu rồi. Có lẽ người khác sẽ không tin một tiểu hài tử có thể mang đến cho hắn lợi ích lớn gì, nhưng hắn lại tin, bởi vì hắn cũng giống như vậy nên vừa nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn làm buôn bán hắn liền nhìn thấy con đường kiếm tiền của mình.

"Quần áo của thúc thúc đẹp như vậy thì trong nhà khẳng định là rất có tiền"

Nếu như hắn chỉ có Phiêu Hương lâu thì không có khả năng lúc nãy khi mua bán cá mọi người đều nhận ra Mã chưởng quầy nhưng lại không có ai nhận ra hắn, như vậy chỉ có thể là hắn rất ít khi xuất hiện ở nơi này. Có thể đem Phiêu Hương lâu lớn như vậy đặt ở nơi này lại còn để cho người khác quản lý còn mình thì ít xuất hiện thì chứng tỏ Phiêu Hương lâu này chỉ là một góc nhỏ trong việc làm ăn buôn bán của hắn mà thôi.

Mà Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm vẫn một mực không nói gì, thứ nhất bọn họ cũng đã sớm bàn bạc là để cho Diệp Hiểu Mạn phát huy, làm ăn không phải là thế mạnh của bọn họ, thứ hai là bởi vì đề tài hai người nói bọn họ dường như không thể chen vào được. Truyện được edit by Phương Phương.

"Mạn Mạn thật thông minh" Lời này của Triệu Tử Thần là biến tướng thừa nhận lời nói của Diệp Hiểu Mạn.

Đôi mắt của Diệp Hiểu Mạn đảo quanh: "Triệu thúc thúc thật lợi hại"

Triệu Tử Thần cười cười không nói gì nhưng trong lòng lại không ngừng kêu: "Nhanh nói cho ta biết ngươi còn thứ tốt gì nữa"

Nhưng làm cho Triệu Tử Thần không ngờ được là Diệp Hiểu Mạn kế tiếp lại không nói thêm gì nữa, giống như một hài tử ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình. Trong lúc nhất thời toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh lại, không ai nói gì nữa. Cuối cùng thì Diệp Trung Căn không thể không phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: "Triệu công tử, nếu như không còn việc gì nữa thì chúng ta không quấy rầy ngài nữa. Cá nhà ta vừa vớt lên sẽ đem đến đây ngay"

Triệu Tử Thần thấy Diệp Hiểu Mạn không còn có ý định nói chuyện nữa thì cũng gật gật đầu: "Được cá đưa tới đây thì cứ trực tiếp tìm Mã chưởng quầy là được. Nếu còn có chuyện gì khác thì có thể tới tìm ta, nếu như ta không có ở đây thì tìm Mã chưởng quầy, việc hắn có thể quyết định thì hắn sẽ tự quyết định, việc hắn không thể quyết định thì hắn sẽ liên lạc với ta"

Dục tốc bất đạt, Triệu Tử Thần chỉ có thể ám chỉ bọn họ có việc thì có thể tới tìm hắn. Hắn tin mình không có nhìn nhầm.

Diệp Hiểu Mạn trong lòng âm thầm thở ra một hơi, cũng may vẫn còn có lời này của hắn, việc làm ăn tiếp theo không còn sợ nữa rồi. Hỏi tại sao hiện tại không nói? Diệp Hiểu Mạn sẽ nháy mắt mấy cái hỏi lại: "Ngươi nói ta nói ra như thế nào, đồ còn chưa làm ra, trước khi làm ra thành phẩm thì ai dám đảm bảo nó có thể thành công, nếu không thành công thì làm sao bây giờ? Ta không muốn mất mặt như vậy, nói ra việc mà mình không nắm chắc"