Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 18: Hợp tác




"Công tử"

"Tiến vào đi"

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy một người mặc y phục bằng lụa màu tím đang ngồi trên bàn ưu nhã mà ăn, kèm theo đó là một dung nhan làm người khác phải kinh diễm. Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu tán thưởng, dù sao con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp mà. Bất quá thích thì thích vậy thôi, Diệp Hiểu Mạn vẫn tự biết lấy mình, cái gì đẹp thì chỉ nên thưởng thức từ xa thôi, nếu không sẽ chết rất thảm đấy. Kiếp trước đã có quá nhiều chuyện như này xảy ra rồi, người nào có mỹ mạo mà không đi ngoại tình, nữ nhân dù có xinh đẹp như thế nào thì mấy năm sau cũng có ngày hoa tàn ít bướm, còn nam nhân có tiền thì dù có già cũng có người trẻ tuổi nhào tới, huống chi là người vừa có tiền vừa có sắc. Ngươi không thử nhìn lại xem những nam minh tinh kia có biết bao nhiêu người không phải mấy ngày trước vừa cùng lão bà của mình khoe ân ái, nhưng quay đầu lại liền bị người ta phát hiện ra là có tiểu tam.

"Đây là Triệu công tử nhà chúng ta, cũng là đại đương gia nhà chúng ta. Còn ba vị đây là Diệp lão tiên sinh, Diệp công tử cùng Diệp tiểu cô nương. Các ngài cứ từ từ nói chuyện, tiểu nhân xin phép đi xuống trước." Mã chưởng quầy giới thiệu mọi người với nhau xong thì liền rời đi.

"Ba vị mời ngồi" Triệu Tử Thần nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu, bộ dạng tùy ý kia làm cho Diệp Hiểu Mạn cảm thấy rất ghét, nàng ngồi xuống không chút khách khí nào, Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm thấy vậy muốn nói lại thôi. Truyện được edit by Phương Phương.

"Diệp thúc thúc, Diệp đại ca, mọi người cứ tùy ý đi, không cần câu nệ như thế" Triệu Tử Thần không để ý mà còn cười cười, trong mắt lại vì hành động của Diệp Hiểu Mạn mà hiện lên một tia sáng: "Hôm nay tìm các ngươi là muốn nói chuyện về cá nhà các ngươi."

"Triệu công tử, không lẽ cá của nhà chúng ta có vấn đề gì à?" Diệp Vĩnh Hâm bị dọa đến trừng lớn mắt, nếu thực sự có vấn đề gì thì nhà họ thực sự không bồi thường nổi, Diệp Hiểu Mạn nghe phụ thân nói chuyện mà nhướng mày. Không ăn liền có thể biết có nhà bọn họ có vấn đề, thần kỳ nha.

"Vĩnh Hâm, con đừng vội, có lẽ Triệu công tử người ta căn bản là không có ý như này, con để Triệu công tử nói xong đã." Diệp Trung Căn cũng không còn gì để nói mà nhìn nhi tử, tại sao hắn lại có thể sinh ra một nhi tử đầu óc toàn cơ bắp như vậy chứ.

"Diệp đại ca yên tâm, ta nói chính là muốn thu mua cá nhà các ngươi." Triệu Tử Thần khoác khoác tay cười nói.

"Thu mua cá?" Diệp Trung Căn cùng Diệp Vĩnh Hâm trừng lớn mắt, Mạn Mạn vậy mà thật sự đoán đúng. Xem ra Man Mạn đúng là dự đoán như thần.

"Triệu thúc thúc là muốn thu mua cá nhà chúng ta sao?" Diệp Hiểu Mạn giả bộ giật mình hỏi: "Thế nhưng cá nhà chúng là dùng bí phương để nuôi nên không phải hôm nào cũng có" Nói đùa, Phiêu Hương lâu lớn như vậy mỗi ngày bán không biết bao nhiêu là cá, nhà nàng không thể bắt đủ cá ở ngoài để đáp ứng được.

Diệp Trung Căn cùng Diệp Vĩnh Hâm cũng không nói gì, bởi vì vừa rồi lúc ở phía dưới ăn sáng Diệp Hiểu Mạn đã bàn qua với họ rồi, nếu như Triệu Tử Thần tìm bọn họ để thương lượng việc làm ăn thì cứ để Diệp Hiểu Mạn tìm hiểu tình hình trước đã, sau đó mới để bọn họ nói với hắn về giá tiền đã được bọn họ bàn bạc ra.

"Không thành vấn đề. Cá này quả thật tốt hơn so với cá bình thường, các ngươi có bao nhiêu thì ta lấy bấy nhiêu" Triệu Tử Thần cũng không bởi vì bị Diệp Hiệu Mạn xen vào mà cảm thấy tức giận, bởi vì hắn đã sớm nhìn ra Diệp Hiểu Mạn mới là người quyết định chân chính. Nhưng hắn có chút thắc mắc, hắn già như vậy sao, sao hắn lại bị gọi là thúc thúc.

"Thật tốt quá, Triệu thúc thúc thật tốt. Từ giờ chúng ta không cần phải bày sạp mỗi ngày nữa rồi, trực tiếp đem cá đưa đến đây là được rồi." Diệp Hiểu Mạn bán manh vỗ vỗ hai tay, vụng trộm mà nháy mắt với hai người còn lại.

"Triệu công tử thực sự muốn thu mua cá nhà chúng tôi sao?"

"Đúng vậy, các người cứ yên tâm đi, giá cả thì vẫn dựa theo giá của ngày hôm nay" Triệu Tử Thần khẳng định nói. Hắn chắc chắn sẽ hợp tác như đã nói, và hắn sẽ còn nhiều cơ hội như vậy nữa. Truyện được edit by Phương Phương.

Diệp Hiểu Mạn trợn tròn mắt, Diệp Trung Căn cùng Diệp Vĩnh Hâm thì càng là ngây dại ra. Không phải đều nói thương nhân đều là gian thương sao? Tuy rằng chỗ này không phải là rất nhiều tiền, nhưng sao có thế không ép giá mà cứ thế dựa theo giá bán hiện tại của bọn họ chứ. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, nhưng nhà bọn họ cũng không có gì để cho người giàu như hắn để mắt đến nha.

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

"Yên tâm đi, ta sẽ không lừa gạt các ngươi. Nếu như các ngươi cảm thấy như vậy còn không được, vậy thì ta có thể đưa tiền cọc trước" Cái này chắc đủ thành ý rồi đi, nếu như không phải bởi vì muốn nghiệm chứng suy đoán của mình thì hắn cũng rất luyến tiếc. Tùy rằng cá rất tốt, nhưng không có thương nhân nào mà không vì tiền của mình mà tính toán, bất quá nếu đúng như những gì hắn đoán thì đâu là lấy lợi ích nhỏ đổi lấy lợi ích lớn, như vậy hắn vẫn là phi thường nguyện ý.

Diệp Hiểu Mạn suy nghĩ một chút liền nghĩ thông suốt. Dù sao thì hiện tại mình cũng không có gì đáng để vị Triệu công tử này tính kế, ngược lại nàng còn muốn cùng hắn hợp tác nữa. Tất nhiên sự hợp tác này không phải là cá.