Diệp Trung Căn cũng không nói gì mà đi tắm, Diệp Vĩnh Hâm thì yên lặng mà nhìn đống nan dưới chân, nghĩ nghĩ một chút rồi cầm chúng lên đi ra ngoài. Diệp
Hiểu Mạn từ xa ngẩng đầu lên nhìn thấy động tác này của phụ thân, ý cười trên miệng càng nồng đậm, lại tiếp tục cúi đầu nhìn tiểu bánh bao đang khoa tay múa chân trên mặt đất như là đang vẽ cái gì đó. "Tỷ tỷ, đệ viết chữ này đã đúng chưa?" Tiểu bánh bao lấy lòng nhìn Diệp Hiểu Mạn, một bộ dáng ta rất giỏi mau khen ta, làm Diệp Hiểu Mạn vui vẻ trong lòng.
"Đệ đệ thật giỏi." Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mà hôn lên trán của tiểu bánh bao. Điều này làm cho Trương Giai Giai vừa đi ra ngoài định gọi các nàng trở về ăn cơm nhìn thấy trong mắt mà lấy làm kinh hãi trong lòng.
Diệp Hiểu Mạn không biết là tuy trong nhà có đến hai vị tú tài nhưng vì không để cho người ta nói xấu, nên tuân theo cổ huấn ngàn năm nữ tử vô tài mới là có đức, vì thế người nhà căn bản không có dạy nàng viết chữ, đến cả tiểu bánh bao cũng là tính toán đến mùa đông này không bận gì mới dạy vỡ lòng cho hắn. Đột nhiên nhìn thấy hai đứa con mình làm cho người làm nương như này kinh ngạc đến ngây người, còn có một điểm... Tuy trong lòng Trương Giai Giai tâm tư loạn chuyển, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: "Hai đứa mau về nhà ăn cơm, phụ thân của các con đâu?" Truyện được edit by Phương Phương.
"Con trở về rồi đây" Vừa hỏi đến đã nghe thấy tiếng của Diệp Vĩnh Hâm vang lên ở ngoài cửa. Cả nhà yên tĩnh ăn cơm, không có ai nhắc đến đề tài vừa rồi. Món ăn vẫn là dưa chua và rau dại, nhưng có thể là do cuộc sống sau này đã có lối thoát nên Diệp Hiểu Mạn vẫn ăn rất ngon. Ăn cơm xong, trời đã tối hoàn toàn, bời vì ngày hôm sau còn phải đi chợ nên mọi người đều đi ngủ sớm. Trương Giai Giai nhìn Diệp Vĩnh Hâm đang nằm trên giường, suy nghĩ một chút rồi xoay người đi ra ngoài: "Tôi đến phòng Mạn Mạn một chút, lát nữa sẽ trở về."
"Mạn Mạn, nương có thể vào không?" Trương Giai Giai trong lòng lo lắng thấp thỏm đứng trước cửa phòng hỏi.
"Nương, người cứ tiến vào đi, con vẫn còn chưa ngủ." Nghe thấy giọng nói của nương Diệp Hiểu Mạn liền vội vàng đi giày vào đi ra mở cửa. Đi vào trong phòng, Trương Giai Giai ngồi trên giường nhìn đứa con gái thấp hơn mình một cái đầu, lời nói trong miệng lại không thể nói ra.
"Nương, người sao vậy ạ? Sao lại cứ nhìn Mạn Mạn như vậy?" Diệp Hiểu Mạn bị nhìn mà thấy hoảng hốt. Chẳng lẽ mình đã làm cái gì khiến cho nương hoài nghi? Không thể không nói giác quan thứ sáu của Diệp Hiểu Mạn rất chính xác. Trương Giai Giai nhìn người trước mặt hình dàng không thay đổi nhưng hành vi lại hoàn toàn khác biệt thì lại trầm tư trong lòng. Dù thế nào đi chăng nữa thì đứa trẻ này cũng gọi mình là nương, chỉ cần nàng đối tốt với mọi người trong gia đình thì có vấn đề gì đâu.
"Mạn Mạn, nữ nhi ngoan của nương" Trương Giai Giai cười cười mà ôm Diệp Hiểu Mạn vào trong lòng: "Mạn Mạn nhà chúng ta bất tri bất giác đã lớn như vậy rồi, qua vài năm nữa là có thể tìm đối tượng được rồi."
"Nương!" Diệp Hiểu Mạn giả bộ thẹn thùng kêu lên, trong lòng lại run rẩy. Nàng hoàn toàn quên mất nữ tử cổ đại nổi danh là kết hôn sớm, cái này khiến cho nàng không biết phải làm như thế nào. Thân thể non nớt làm cho nàng có cảm giác như mình đang phá hủy mầm non của tổ quốc, mà theo tuổi tâm lý lại khiến cho nàng cảm giác trâu già gặm cỏ non.
"Mạn Mạn cũng lớn rồi, con phải biết nam nữ khác biệt, về sau làm gì cũng phải cẩn thận, chớ để người khác nói xấu. Điều quan trọng nhất của nữ nhân chúng ta là sự trong sạch, tuyệt đối đừng để bản thân mình hủy hoại cuộc đời mình"
"Nương, con biết rồi ạ" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế Diệp Hiểu Mạn căn bản cũng không biết rốt cuộc là mình đã làm gì để nương đặc biệt đến nói với nàng những lời này. Nhìn thấy bộ dạng nửa hiểu nửa không này của nàng, Trương Giai Giai cười bất đắc dĩ: "Trong đó cũng bao gồm cả đệ đệ con nữa." Truyện được edit by Phương Phương.
Diệp Hiểu Mạn linh quang lóe lên liền gật gật đầu. Hóa ra là lúc trước khi ăn cơm đã để nương nhìn thấy mình hôn lên trán tiểu bánh bao. Cũng tại đây là hành động bình thường ở kiếp trước nhưng ở đây lại không được làm. Biết Diệp Hiểu Mạn thật sự đã hiểu được, Trương Giai Giai cũng thấy yên lòng, bà không cầu nữ nhi mang đến phú quý cho gia đình, chỉ cầu cho con cái luôn bình an vô ưu: "Còn nữa, Mạn Mạn học viết chữ từ khi nào vậy?"