Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 99: Dùng tiền nhiều, nhưng còn có thể kiếm lời nhỏ




Một tấm vải cũng không tính là nhẹ.

Triệu Lục Nương thấy Mộc Cẩm lúc ấy muốn mua ít nhất cũng phải bảy tám mười miếng vải, nàng một tiểu cô nương một người khẳng định là không mang về được.

Mộc Cẩm liền nói với nàng nhà nàng cũng thuê cửa hàng trên con phố này làm kinh doanh đồ ăn.

Liền đoán nhà Mộc Cẩm cách cửa hàng của nàng cũng không xa lắm.

Triệu Lục Nương vừa nghe liền cười nói: "Vậy được rồi! Chờ Lục Nương rảnh rỗi, cũng đi thăm Mộc cô nương.”

Mộc Cẩm cười nói hoan nghênh.

Triệu Lục Nương liền nói: "Vậy ta gọi cước phu đem vải Mộc cô nương mua về cửa hàng của ngươi đi.”

Mộc Cẩm cười đáp ứng.

Kế tiếp nàng còn muốn đi cửa hàng tạp hóa khác cùng cửa hàng gạo mì lương dầu đi xem, liền cũng không cùng Triệu Lục Nương khách khí.

Sau khi cáo từ Triệu Lục Nương, Mộc Cẩm lại đi ba cửa hàng, hai cửa hàng tạp hóa, một cửa hàng gạo và dầu ăn.

Bình tĩnh mà xem xét, cái trấn này đã tính là lớn, tổng cộng cũng chỉ có ba cửa hàng tạp hóa cùng hai cửa hàng gạo mì lương thực dầu mỡ.

Mộc Cẩm lại tốn hơn một lượng bạc mua chút vật tư, non nửa đặt ở trong giỏ trúc, hơn phân nửa đều thừa dịp người không chú ý, đặt vào vòng ngọc của nàng.

Chờ sau khi nàng trở lại cửa hàng, tam đệ tiểu đệ cùng hai huynh đệ Lăng gia đều đã trở lại.

Triệu Lục Nương cũng thuê cước phu đem vải vóc cùng vải vóc nàng mua toàn bộ đưa đến trong cửa hàng.

Đại đệ cùng tiểu đệ đều vây quanh bên cạnh nàng, đem tiền bán kho hôm nay tranh nhau đưa cho Mộc Cẩm.

Chỗ Hoàng Tam Nương hôm nay đưa món kho ít hơn quán ăn ngon của Điền lão gia khá nhiều 

Bởi vậy, Hoàng Tam Nương kia kết tiền liền ít một chút, nhưng cũng có hơn 1200 văn

Quán Hảo Vị của Điền lão gia bên kia thanh toán nhiều hơn không ít, có hơn hai ngàn hơn một trăm văn tiền.

Mộc Cẩm cười nhận lấy tiền, đều là tiền đồng, nặng trịch. Trước tiên nàng bỏ đồng tiền này vào ngăn kéo trong quầy.

Đại đệ thấy trưởng tỷ đem tiền cất kỹ, mới cao hứng nói với nàng: 

"Trưởng tỷ, chưởng quỹ quán hảo vị của Điền lão gia nói, để cho chúng ta ngày mai lại đưa nhiều chút món kho qua, nói chúng ta hôm nay đưa vẫn là có chút ít..."

Mộc Cẩm cười hỏi: "Vậy đệ nói thế nào? Hay là đồng ý?”

Mộc Tử Xuyên sắc mặt đỏ lên, lại không che giấu được kích động trong mắt hắn.

“Ta không có đáp ứng, ta nhớ được trưởng tỷ nói, chúng ta một ngày làm không được nhiều lắm không nói, chính là mua những kia hàng sống cũng mua không được nhiều a. Hôm nay chúng ta mua về đã không ít!”

Mộc Cẩm cười khen tam đệ nhà mình, liền thấy vẻ mặt hắn hưng phấn, ánh mắt lấp lánh.

Mộc Cẩm cười.

Lăng Hư ở một bên nhìn, nhân tiện nói: "Cô nương, hàng lợn sống và hàng cừu sống kỳ thật cũng không khó, nếu cô nương nguyện ý, ta và Lăng Không có thể đi trấn phụ cận mua nhiều một chút về.”

Mộc Cẩm lắc đầu, "Tạm thời không cần, chúng ta ổn định làm ăn món kho cả tháng, một tháng sau hãy nói.”

Mộc Cẩm cũng không có tâm tư gì khác, chỉ thuần túy nghĩ tham nhiều nhai không nát, không bằng ổn định làm ăn một thời gian.

Nếu thật sự làm ăn lớn món kho, cũng phải chờ hạn hán giải quyết xong mới nói.

Thấy Mộc Cẩm nói như vậy, Lăng Hư cũng không nói nhiều, ngược lại nói đến vấn đề sửa cửa tiệm.

“Thôn chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, phỏng chừng ngày mai có thể đưa gỗ tới. "Mộc Cẩm nói.

Lăng Hư cười đáp ứng.

Mộc Cẩm lại cười nói: "Ta còn phải nhờ Lăng đại ca và Lăng nhị ca một việc.”

Từ khi biết được Lăng Hư năm nay mười chín, Lăng Không năm nay mười bảy, Lăng Tiêu năm nay mười lăm về sau, Mộc Cẩm liền định gọi bọn họ như vậy.

Cũng dặn dò đệ đệ muội muội cũng gọi hai huynh đệ bọn họ như vậy.

Cũng gọi Lăng Tiêu là Lăng tỷ tỷ.

Chỉ là nàng vừa thấy Lăng Tiêu liền nhớ tới kiếp trước hai người là quan hệ  thê thiếp, tiếng này tỷ tỷ liền kêu không nên lời.

Bản thân Lăng Tiêu cũng kiên trì nói mình không lớn hơn cô nương bao nhiêu, mời Mộc Cẩm gọi khuê danh hoặc là Tam Nương của nàng.

Tam Nương là nhũ danh của nàng ở Lăng gia.

Mộc Cẩm đã quen biết một Hoàng Tam Nương, cũng không quen gọi Tam Nương này, liền dứt khoát gọi tên.

Lăng Hư hai huynh đệ bên này vừa nghe Mộc Cẩm muốn nhờ hai huynh đệ bọn họ làm việc, thân thể hai người đều đứng thẳng.

Mộc Cẩm liền muốn bọn họ dùng gỗ làm bảng hiệu cửa tiệm kho.

Hai huynh đệ một lời đồng ý.

"Tỷ tỷ sao tỷ lại mua nhiều vải thế?" cuối cùng Mộc Tử Khê cũng tìm được cơ hội hỏi trưởng tỷ.

Trưởng tỷ mua vải nhất định là muốn làm xiêm y cho bọn họ, nhưng hắn nhìn trưởng tỷ mua vải cũng quá nhiều.

Mộc Cẩm là muốn dự định để mấy cuộn đến không gian vòng ngọc.

Liền cũng không trực tiếp trả lời hắn, mỉm cười nói: "Trưởng tỷ thấy giá vải bây giờ rẻ, liền mua nhiều một chút về. Tỷ đệ muội muội chúng ta mỗi người làm hai bộ, cũng làm hai bộ cho ba huynh muội Lăng đại ca.”

Lăng Hư Lăng Không hai huynh đệ ở một bên nghe đều đỏ mắt, Lăng Hư định mở miệng, chợt nghe Mộc Tử Xuyên gật đầu nói:

“Lăng đại ca cùng Lăng nhị ca cũng nên làm hai bộ y phục. Lăng tỷ tỷ hiện nay mặc dù không thể xuất môn, nhưng thân thể tốt rồi cũng phải xuất môn, cũng phải làm hai bộ y phục mới.”

Mộc Cẩm cười sờ sờ đầu tam đệ nhà mình, tam đệ nhà nàng vẫn ôn lương thuần thiện như vậy.

Thật tốt!

Hài tử ôn lương thuần thiện như vậy, đáng tiếc đời trước lại bị thúc bá hà khắc, khiến những người thân nhất của mình lần lượt rơi vào vực sâu

Đời này, cuối cùng nàng cũng bảo vệ được cái nhà này! Ít nhất trước mắt bảo vệ tốt các đệ đệ muội muội!

Kế tiếp, nàng nhất định có thể mang theo các đệ đệ muội muội sống cuộc sống càng ngày càng tốt!

Trong lòng tính toán tiền trong không gian vòng ngọc, cho dù hai ngày nay tiêu dùng không ít, nhưng mỗi ngày kiếm cũng không ít.

Tính toán một chút, tiền kiếm được hai ngày nay chẳng những có thể triệt tiêu hai ngày này tiêu, còn có thể có chút dư thừa đây.

Mộc Cẩm trong lòng vui vẻ, liền hiện ra trên mặt.

Mộc Tử Khê huynh đệ cùng Lăng gia huynh đệ thấy nàng mỉm cười, đều nở nụ cười.

Ngay cả Lăng gia huynh đệ vừa trải qua một hồi đại nạn cũng cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng này, thật sự là quá tốt!

Giống như là một giấc mộng!

Trong lòng bọn họ cũng là vạn phần quý trọng.

Mắt thấy sắp đến lúc ăn trưa, nhưng chiều nay không có việc gì làm, liền định đưa theo hai đệ đệ về thôn trước.

Bữa trưa hôm nay cũng vừa vặn mang theo hai đệ đệ trở về bồi nhị muội cùng tiểu muội ăn.

Mộc Cẩm dặn dò Lăng gia huynh đệ vài câu, liền mang theo hai đệ đệ lên trấn ngồi xe bò về thôn.

Mèo không ăn cá

Ba huynh muội Lăng gia có món kho nàng để lại, trong phòng bếp cũng để lại đầy đủ gạo mì cùng hai mươi quả trứng gà, ba huynh muội Lăng gia nàng không lo lắng.

Lúc Mộc Cẩm nói muốn ngồi xe bò về nhà, Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê còn tiếc ngồi xe bò ba văn tiền, Mộc Cẩm liền cười nói:

“Lúc này không thể không đi xe bò. Chúng ta phải mang về mấy tấm vải mua hôm nay, để Nhị tỷ may quần áo cho chúng ta. Còn có một cái khăn lớn, cũng là cho Nhị tỷ làm hà bao.”

Thấy trưởng tỷ nói như vậy, hai huynh đệ mới ngượng ngùng nở nụ cười.

Lúc đi ngồi xe bò, hai huynh đệ Lăng gia ôm vải vóc đưa Mộc Cẩm tam tỷ đệ đi qua, nhìn thấy xe bò của Mộc gia thôn, mấy người vội vàng chạy tới.

Chỉ là vừa đi, liền thấy hai gương mặt quen thuộc, Mộc Cẩm thầm nghĩ: xui xẻo! Lần này lại phải tranh cãi nữa.....