Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 79: Lại nấu mì




Nhìn thấy trưởng tỷ đã trở lại, Mộc Tử Xuyên cùng Mộc Tử Khê hai huynh đệ ánh mắt đều sáng lên.

“Trưởng tỷ, bọn họ......”

“Không sao, là trưởng tỷ thuê bọn họ chuyển đồ về. "

Mộc Cẩm cười nhạt, trấn an hai đệ đệ.

Thấy Mộc Cẩm cho hai huynh đệ bọn họ chính danh, đệ đệ Lăng Không liền hừ một tiếng: 

"Các ngươi nghe thấy chưa!”

Lăng Hư nhanh chóng ngăn hắn lại, nói: "Nhị Lang, nói ít đi hai câu! Bộ dáng này của chúng ta, đột nhiên tiến vào nói những thứ này, nhất định sẽ dọa đến các tiểu đệ đệ.”

Mộc Cẩm nhìn hai người bọn họ ăn mặc thật sự rách nát, một đường chạy nạn quả thực là chịu khổ.

Hai đời làm người, tự xưng là nhãn lực nhìn người có vài phần, ánh mắt cũng dịu dàng vài phần.

"Đa tạ hai vị giúp ta vận chuyển những vật nặng này, còn chưa nói với hai vị, hai vị giúp ta vận chuyển vật nặng, tiền ta sẽ không trả, mời hai vị một bữa cơm no được không?"

"Tiểu cô nương, ngươi xác định muốn cho hai huynh đệ chúng ta một bữa cơm no?" 

Lăng Không nghe được Mộc Cẩm nói, đưa tay chỉ vào n.g.ự.c hắn, cơ hồ không dám tin.

Hắn vốn cho rằng tiểu cô nương này hoặc là cho một hai đồng tiền đuổi huynh đệ bọn họ đã là không tệ rồi.

Nếu là có cơm thừa đồ ăn thừa không câu nệ bao nhiêu, hai huynh đệ bọn họ cũng không có lý do ghét bỏ.

Nhưng nàng lại nói muốn mời hai huynh đệ bọn họ một bữa cơm no!

Mộc Cẩm bình tĩnh gật đầu.

“Gặp lại tức là hữu duyên, ta cũng khâm phục huynh đệ các ngươi không rời không bỏ muội muội, cái khác không nói, các ngươi giúp ta làm việc, ta mời các ngươi một bữa cơm no vẫn có thể.”

Nói xong câu này, liền gật đầu với hai huynh đệ, để lại tam đệ Mộc Tử Xuyên cùng bọn họ, chính mình thì mang theo tiểu đệ vào phòng bếp.

Tỷ đệ bọn họ ba người cơm trưa còn chưa ăn, vốn là định đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn trở về nấu cơm, hôm nay ít nhất phải hai ký mì. 

Tuy nhiên, nếu nàng có thể thành công thu phục được hai huynh đệ này, dù chỉ là ân huệ cũng tốt, cũng là nàng đã làm việc thiện tích đức. 

Nàng vẫn dùng chiếc nồi nhỏ nấu mì cho Triệu Cảnh Dật. 

Trước đây nàng đã lấy rất nhiều dầu ruột từ lòng lợn đã làm sạch, nhưng khi nấu mì cho Triệu Cảnh Dật thì không dám dùng, sợ hắn không thích nên đã dùng dầu đậu nành.

Nhưng bây giờ đối với hai thiếu niên này, Mộc Cẩm dự định cho bọn họ nếm thử chút mỡ, liền dùng đũa gắp một bát nhỏ mỡ đặt dưới đáy nồi đun sôi một ít. 

Sau đó vớt phần dầu còn sót lại và để sang một bên để sử dụng sau. 

Đánh bốn quả trứng và chiên một trứng chiên thơm. 

Sau đó cho nước lạnh vào nồi, đổ đầy hơn nửa nồi vì sẽ có rất nhiều mì. 

Sau đó cho tóp mỡ vào lửa sẽ cháy rất mạnh. 

Sau khi nước sôi, nắp nồi được mở ra, những quả trứng chiên đã được nghiền thành miếng lớn sẽ to hơn, đập vào nước đảo lên xuống. 

Tóp mơc được làm ẩm bằng nước, nở từ giòn vàng óng đến mềm thơm vô cùng hấp dẫn. 

Mộc Cẩm gọn gàng phân phát mì. 

Mùi thơm cực kỳ mê người.

Mộc Cẩm lưu loát bỏ mì sợi vào.

Mì sợi sau khi cho vào nồi, nước ngừng sôi.

Chờ sau khi đun nước sôi lần nữa sửa lại chỉnh lửa nhỏ một chút, lại rút củi gỗ còn chưa đốt hết ra, chỉ giữ lại than lửa lúc trước hầm một chút là được.

Cuối cùng rắc chút muối, xì dầu gia vị là được.

Mộc Cẩm cho hai thiếu niên họ Lăng dùng bát canh lớn.

Mỗi người múc hơn nửa bát mì, bên trên lại thêm tóp và trứng gà chiên.

Tam đệ cùng tiểu đệ tuy tuổi không lớn, nhưng cũng là thời điểm phât triên thân thể, cho bọn họ dùng tuy là bát Thanh Hoa đại hải, cũng đựng hơn phân nửa bát mì thật, lại thêm mấy miếng tóp mỡ cùng trứng gà chiên.

Bản thân Mộc Cẩm thì chỉ dùng bát bình thường, làm cơm ngửi mùi hương, ngược lại không đói.

Vốn sức ăn của nàng cũng không tính là lớn, liền chỉ múc non nửa bát mì, múc không ít nước mì.

Mèo không ăn cá

Sợ hai đệ đệ đau lòng nàng, mới cố ý thả mấy miếng trứng chiên.

Mà trong nồi còn dư lại một ít, đợi lát nữa ai không đủ lại thêm một chút.

Chờ bưng mặt lên bàn, Lăng Không ánh mắt đều thẳng, miệng cũng không chịu thua kém động đậy, nước miếng cũng không ngừng nuốt xuống.

Lăng Hư ngơ ngác hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩm thật sâu, lập tức cụp mắt, nhắm chặt mắt lại.

Hắn biết, trận này, là vị Mộc cô nương này cố ý vì hai huynh đệ bọn họ làm.

Nàng thực sự nghĩ rằng huynh đệ họ đã đến 

trấn này và chịu khổ.

Tiểu cô nương tâm địa thiện lương như vậy!

Mang theo tiểu đệ đệ nhỏ như vậy mở cái cửa tiệm như vậy, nếu là bên người không có người bảo vệ, rất dễ dàng bị bắt nạt...

Vả lại, nàng cũng không hỏi nhiều hai huynh đệ bọn họ, chỉ nghe hắn nói dọc theo đường đi chăm sóc muội muội, cứ như vậy tin tưởng bọn họ, còn mang theo bọn họ trở về, làm một bữa ăn ngon như vậy cho bọn họ ăn!

Ngay cả canh cùng mì còn có trứng gà tố mỡ, tràn đầy hai chén canh lớn a, đặt ở trước mặt hắn cùng nhị đệ, không có bất kỳ do dự nào!

Lăng Không nhìn đôi tay nhỏ bé hơi thô ráp kia bưng một chén mì lớn đến trước mặt hắn, trong đôi mắt đen kia đều là không dám tin.

Ngước mắt nhìn mặt kia thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩm đã ngồi xuống cầm lấy đũa hỏi: "Mộc cô nương, bát này thật sự là cho ta?"

Mộc Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, "Đương nhiên. Các ngươi đói đã lâu, nếu những thứ này không đủ ăn, trong nồi còn có. Chính là...... Các ngươi đói quá, nhai kỹ nuốt chậm ăn chậm một chút, còn có cơm này kỳ thật không nên ăn quá no.Không tốt cho dạ dày.”

Mộc Cẩm đã từng đói, biết những thứ này.

Mộc Cẩm dùng bát canh lớn đựng mì, coi như là khảo nghiệm hai huynh đệ bọn họ đi.

Nàng đều nhắc nhở đói lâu không thể ăn nhiều, liền xem hai huynh đệ bọn họ có thể tự chủ lực, vì thân thể, thật có thể nhịn xuống đồ ăn đến bên hiệng hay không.

“Đa tạ Mộc cô nương! Mộc cô nương nói đúng, đói lâu đúng là không thể ăn nhiều. Mộc cô nương, bữa này chúng ta không dám thêm nữa, chỉ là......”

Lăng Hư đứng dậy, đầu tiên là khom lưng cảm tạ Mộc Cẩm thật sâu, Lăng Không cũng thu hết kiệt ngạo, đi theo huynh trưởng khom lưng hành lễ với Mộc Cẩm.

Nhưng Lăng Hư nói được một nửa, liền rốt cuộc nói không nên lời, ở trong mắt Mộc Cẩm, hắn đều thong dong, lúc này thật sự nghẹn đến đỏ mặt.

Mộc Cẩm khẽ nhíu mày liền đứng dậy đỡ bọn họ, nói: "Bữa này là do sức lao động của các ngươi đổi lấy, không cần đa lễ như vậy. Còn nữa, Lăng đại ca muốn nói gì, ngươi cứ nói trước đi.”

Lăng Hư liền nhìn Lăng Không một cái, hai huynh đệ dường như rất ăn ý, liền thấy Lăng Không gật đầu với huynh trưởng nhà mình.

Lăng Hư mới nói với Mộc Cẩm: "Mộc cô nương, hai huynh đệ chúng ta chỉ ăn bát mì này là được, bát này của ta có thể giữ lại cho tiểu muội nhà ta ăn không?"

Đôi mắt Mộc Cẩm lóe lên.

Đã đói rất lâu, mùi hương đồ ăn ngay ở trước mắt, bọn họ chẳng những có thể tự chủ lực không ăn nhiều, còn nhớ tới muội tử nhiễm bệnh, còn muốn giữ lại cho muội tử nhiễm bệnh.

Bình tĩnh mà xem xét, tình huynh muội như vậy thật sự đả động đến Mộc Cẩm.

Chính nàng đối với đệ đệ muội muội cũng là tình tỷ muội tình thâm như vậy, cũng càng có thể hiểu được lòng sốt ruột bảo vệ muội muội của bọn họ.

Mộc Cẩm rất nhanh cho hai huynh đệ bọn họ câu trả lời khẳng định, lập tức lại hỏi: "Không biết muội tử của hai vị hiện giờ an trí ở đâu?"