Mộc Cẩm nhướng mày.
Đám người Mộc Oánh cũng đều im lặng, vẻ mặt đều khẩn trương lên.
Thật sự là mấy ngày gần đây, phàm là cửa nhà bọn họ bị người ta đập, đều không có chuyện tốt.
“Trưởng tỷ? "Mộc Tử Xuyên nhìn về phía trưởng tỷ nhà mình.
Mộc Cẩm khoát khoát tay, "Chúng ta đi xem một chút đi, các ngươi cũng đừng lo lắng, chuyện nhà chúng ta giải quyết cũng sắp xong rồi..."
Nàng lời này còn chưa nói xong, chợt nghe thấy người đập cửa chờ không được, lớn tiếng hô:
"Cẩm Ny Tử, Oánh Ny Tử, các ngươi có nhà không? Mau mở cửa ra!”
Là giọng của đại bá nương Lưu thị.
Nghe giọng nói của bà, vừa vội vừa sợ, như là xảy ra chuyện gì lớn.
Mộc Cẩm mang theo mấy đứa nhỏ đi mở cửa.
Lưu thị liền nhào vào.
“Cẩm Ny Tử, Cẩm Ny Tử, ngươi mau đi cứu đại bá ngươi đi! Hắn bị rắn độc cắn, sắp không cứu được rồi...... Ô ô ô......”
Mộc Cẩm sửng sốt.
Như thế nào cũng không ngờ tới, Mộc đại bá lại bị rắn độc cắn
Nhưng Lưu thị đến tìm nàng là có ý gì?
Nàng cũng không biết giải độc rắn!
Liền cau mày nói: "Vậy đại bá nương còn không đi mời lang trung lại đây xem
cho đại bá.”
Theo suy nghĩ trong lòng Mộc Cẩm, đối với Mộc đại bá sống hay c.h.ế.t nàng căn bản không quan tâm.
Không phải nàng lòng dạ ác độc, mà là Mộc đại bá lúc trước làm những chuyện kia, thật sự là làm cho người ta ghê tởm.
Nhưng còn sống ở nông thôn này, mặt mũi vẫn phải lo.
Cho nên giọng nói cố ý mang theo vài phần lo lắng.
Ai ngờ Lưu thị nhìn nàng chằm chằm nói: "Cẩm Ny Tử ngươi không phải biết rất nhiều thảo dược sao? mau lên núi tìm xem, ngươi tìm được thảo dược giải được nọc độc rắn là được rồi!"
“Thật sự là nhà chúng ta cũng không dư thừa tiền a, Cẩm Ny Tử các ngươi là được rồi, cứu đại bá các ngươi đi!"
Muốn đi mời lang trung đến, vậy không biết phải phí bao nhiêu tiền, nhà bà cuối năm còn phải cưới hai con dâu trở về đây
Tiền bạc trong nhà vốn không đủ, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút đi.
Lại nói, đây cũng là nam nhân nhà bà trước khi ngất đi phân phó, nói rõ muốn tìm tam phòng mấy hài tử đi thay ông tìm dược thảo giải độc rắn.
Mộc Cẩm nghe Lưu thị nói xong, thiếu chút nữa tức giận đuổi bà ra ngoài.
Thật sự là một bàn tính tốt a!
Mèo không ăn cá
Nếu là nàng tìm không thấy thảo dược giải độc rắn, Mộc đại bá bất kể là bị kéo dài đến chết, hay là không có giải dược độc chết, bọn nhỏ tam phòng đều nói không rõ được!
“Đại bá mẫu, nói thật với người, biết mấy vị thảo dược cũng không phải là biết chữa bệnh như thế nào. Thảo dược kia có tác dụng gì, người cho là chúng ta biết? Nếu biết, vậy mấy người chúng ta chính là lang trung!"
Vân đại phu đi thôn xuyến ngõ hẻm, khẳng định cũng trị qua người bị rắn độc cắn, đại bá nương nếu không đi mời ông ấy lại đây, kéo dài thời gian cứu chữa đại bá, đó chính là đại bá nương hại đại bá!"
Lưu thị thấy nàng nói như vậy, liền "ngao" một tiếng, mắng Mộc Cẩm vu khống.
Mộc Cẩm vẻ mặt lạnh lùng.
Lời nói cũng lợi hại.
Mộc Cẩm mặc kệ nàng, quay đầu phân phó Mộc Tử Xuyên.
"Tam đệ, đại bá nương không muốn mời lang trung trị cho đại bá, ngươi đi mời!"
Mộc Tử Xuyên lập tức đồng ý, lại nháy mắt với tiểu đệ Mộc Tử Khê.
Mộc Tử Khê vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Trưởng tỷ đem lời nói làm rõ, hắn làm sao còn không rõ?
Đại bá nương tới tìm bọn họ, rõ ràng là muốn đem trách nhiệm trị liệu của đại bá phụ bị rắn độc cắn ném lên đầu tam phòng bọn họ.
..Cũng bởi vì hài tử tam phòng bọn họ biết mấy vị thảo dược......
Bọn họ đây là lấy mạng đại bá phụ đến đánh cược a!
Thật là ác độc!
Mộc Tử Khê mặc dù nghe trưởng tỷ nói đi mời lang trung, thực ra trong lòng phẫn nộ không thôi
Mộc Tử Xuyên cũng là như thế, nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ lên.
Mộc Oánh giờ phút này cũng tức đỏ mắt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi nữa, hướng về phía Lưu thị cả giận nói:
"Đại bá mẫu, người một nhà các ngươi sao lại vô sỉ như vậy a!"
Mộc Oánh giờ phút này bộc phát cũng là Mộc Cẩm không nghĩ tới.
Không khỏi kinh ngạc nhìn nhị muội tính cách nhát gan hạng nhất nhà mình, trong lòng lại cao hứng.
!
Điều này chứng tỏ nhị muội nhà mình cái tính cách nhát gan cũng đang thay đổi, cũng dám phản kháng
Chỉ là, Lưu thị nghe cháu gái thứ hai tam phòng vốn nhát gan, da mặt mỏng cũng dám mắng các nàng cả nhà người, khuôn mặt đen lại càng đen
Đuổi tới trước mặt Mộc Oánh, đưa tay thiếu chút nữa đ.â.m vào mặt Mộc Oánh.
Mộc Cẩm thuận tay kéo nhị muội nhà mình ra sau lưng bảo vệ.
"Đại bá nương còn muốn khi dễ mấy hài tử tam phòng chúng ta sao?Ngươi không nghĩ tới, đại bá vì sao đột nhiên bị rắn độc cắn?"
"Đi trong núi tìm thức ăn người nhiều đi, sao lại chỉ có đại bá phụ một người bị độc?"
“Người xui xẻo, cái này có gì để nói? Cẩm Ny Tử ngươi nói như vậy, là có ý gì? "
Lưu thị bị đôi mắt đen như châu đen của Mộc Cẩm nhìn, trong lòng một trận hoảng loạn.
Thật sự là gặp quỷ!
Mộc Cẩm vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đại bá nương lại quên chuyện xảy ra ngày Thanh Minh sao?”
Lưu thị nghe vậy cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này lời này là có ý gì!
Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ đương gia nhà bà bị rắn độc cắn, thật sự là bởi vì hai vợ chồng tử quỷ lão tam muốn trả thù nhà mình sao?
“Ta đã sớm nói, cha mẹ ta sẽ không bỏ qua người khi dễ chúng ta! Đại bá nương, mặc kệ ngươi ôm tâm tư gì đến nhà chúng ta, khuyên ngươi thiện lương một chút, nếu không...... Tiếp theo liền đến phiên ngươi hay không cũng không chắc.
Mộc Cẩm vừa dứt lời, Lưu thị liền quỷ kêu một tiếng, mắng: "Ngươi bớt nguyền rủa đi!"
Mộc Oánh thì từ phía sau trưởng tỷ nhà mình nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Lưu thị.
"Đại bá mẫu, đây không phải là nguyền rủa!”
Mộc Oánh từ phía sau đại tỷ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Lưu thụ: “Bá Nương, đây không phải là nguyền rủa! Ngươi không sợ quả báo cho mình và đại bá, nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến con cái của mình, đúng không?”?"
Mộc Oánh đây là ngay cả đường huynh đường tỷ đường muội cũng không muốn kêu.
Lưu thị thì giống như mèo bị giẫm đuôi, nhắc tới con cái của nà, lại càng xù lông.
Nhưng, rốt cuộc vẫn kiêng kỵ, mắng chửi một hồi xoay người rời đi, bà phải trở vềCùng các con thương lượng kế tiếp làm sao bây giờ......
“Trưởng tỷ, chúng ta làm sao bây giờ? "Mộc Oánh kéo ống tay áo trưởng tỷ,
" Đại bá nương người nọ...... Không nghĩ tới trở nên thay đổi nhiều như vậy, giống như là ma ám.”
“Không phải bà thay đổi nhiều như vậy, có lẽ bà vốn là người như vậy. "
Mộc Cẩm châm chọc nói.
Suy nghĩ một chút, trấn an nhị muội và tiểu muội vài câu, sau đó nói với Mộc Tử Khê:
"Tiểu đệ, theo ta đến nhà trưởng thôn một chuyến.”
Lần trước nàng nghĩ ra một biện pháp tốt để lấy nước, lúc này cũng nên dùng tới.
Mộc Tử Khê nghe vậy lập tức gật đầu.
Mộc Cẩm dặn Mộc Oánh cùng tiểu muội xử lý sạch sẽ cừu và lợn hôm nay, nàng đến nhà trưởng thôn nói chuyện trước.
Mộc Oánh cùng tiểu muội Mộc Nguyệt nhanh chóng đáp ứng.
Mộc Cẩm cungftiểu đệ, cùng đi đến nhà trưởng thôn.
Thôn trưởng Mộc gia thôn từ đời thứ ba trở đi, đều là cha truyền con nối.
Uy vọng ở Mộc gia thôn vẫn rất cao.
Sau khi Mộc Cẩm đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn khoảng hơn bốn mươi tuổi đang mặt ủ mày chau chẻ củi trong sân.
Vợ trưởng thôn thì ở một bên oán giận:
"Ông trời này thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta.Tiếp tục như vậy, đừng nói hoa màu, chính là chúng ta đều không có nước uống!Trời càng lúc càng nóng, chúng ta đã bảy tám ngày không thay quần áo.”
Trưởng thôn thì cau mày lạnh lùng nói: "Ngươi bà nương này, tại sao dong dài như thế? lời này ngươi mỗi ngày đều phải nói mấy lần, có phiền hay không?"
Thấy đương gia nhà mình như thế không kiên nhẫn, thôn trưởng phu nhân cũng nổi giận, hai tay chống nạnh nhìn ông mắng:
"Ngươi ngại phiền đúng không?”
Bà vừa dứt lời, nghe thấy tiếng gõ cửa, mới dừng lại, đi mở cửa sân.
Nhìn thấy là Mộc Cẩm cùng tiểu đệ nhà nàng, không khỏi sửng sốt một chút.
Lập tức sắc mặt khó coi hỏi: "Là Cẩm Ny Tử a, ngươi tới nhà chúng ta làm gì a?”