Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 234: Hỏi kinh nghiệm sống




“Cẩm Ny Tử, ngươi bản lĩnh lớn, có thể hay không...... Có thể hay không cũng mang theo mấy người Đại Lang nhà ta?”

Nàng vừa nói ra lời này, Mộc gia tứ thúc hoảng sợ, vội vàng lên tiếng răn dạy, "Mẹ đứa nhỏ, ngươi nói cái gì vậy?”

Mộc gia tứ thúc cũng không muốn bởi vì việc này làm khó tam phòng đại chất nữ Mộc Cẩm này. Đối với hài tử tam phòng, hắn đích xác vãn luôn có áy náy.

Điểm ấy, không phải giả vờ.

Mộc Cẩm cũng đã sớm thay đổi tâm ý, cũng không phản cảm giúp tiểu thúc thúc duy nhất nguyện ý đứng ở tam phòng này.

Vẫn là câu nói kia, nàng muốn lót đường cho đại đệ cùng nhị đệ sau này.

Nhưng, người Mộc gia tứ thẩm này...... Mộc Cẩm cũng không muốn cho nàng hy vọng quá lớn.

Liền cười nói: "Trưởng thôn thúc gia Đại Lang ca cùng Nhị Lang ca đều giúp nhà ta làm việc, trong thôn mười bảy mười tám tuổi chỉ cần cần cần cù chịu làm đều có thể a."

Mộc gia tứ thẩm nghe vậy sửng sốt một chút.

Ý tứ này là, phải chờ nhà nàng Đại Lang đến mười bảy mười tám tuổi mới có thể đi tam phòng trong cửa hàng làm việc?

Vậy còn phải leo lên ba năm nữa!

Mộc gia Tứ thẩm sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng nàng cũng biết không thể đắc tội Mộc Cẩm.

Nhanh chóng lấy lòng cười nói: "chỉ là tuổi còn chưa đạt tới...... Nhưng Đại Lang cùng Nhị Lang bọn họ tuổi tuy nhỏ, nhưng mỗi người cần cù chịu khó !”

“Cẩm Ny Tử, ngươi cùng Đại Lang mấy người cũng không phải trong thôn những quan hệ ngoại đạo kia, đó là đích thân các đường đệ đâu!"

Mộc Cẩm liếc Mộc Tứ thẩm một cái.

Mộc Tứ thẩm lại vội vàng giải thích.

“Cẩm Ny Tử à, Tứ thẩm cũng không muốn làm khó con, nhưng lòng cha mẹ đáng thương này......”

Tiếp theo lại nghiến răng nghiến lợi nắm đấm, "Nhà mẹ đẻ đại bá ngươi xảy ra chuyện xấu như vậy, làm liên lụy mấy người Đại Lang nhà ta!"

"Ta đây không phải nghĩ, nếu là mấy người Đại Lang có thể sớm ngàylàm việc trong của hàng của ngươi, tương lai nói thân cũng tốt hơn sao?"

“Về phần tiền công, Tứ thẩm cũng không có mặt mũi kia, chỉ cần nuôi bọn họ mấy buổi trưa, Tứ thẩm vô cùng cảm kích!”

Nói như vậy, Mộc gia tứ thẩm cũng không tính là lòng tham.



Tiền công Mộc Cẩm đưa cho hai đứa con trai nhà trưởng thôn cuối năm đã tăng lên tới hai mươi lăm văn tiền một ngày.

Từ sau khi hạn hán giải trừ, đồ vật cũng chậm rãi khôi phục, hai mươi lăm văn tiền có thể mua được một cân rưỡi gạo hoặc là bột mì.

Nông dân bình thường cũng không nỡ mua gạo hoặc mì trắng ngon như vậy.

Hôm nay có ngũ cốc hạng hai vận chuyển tới.

Ngũ cốc chất lượng bình thường chỉ cần mười văn tiền một cân.

Mộc Cẩm cho hai mươi lăm văn tiền công một ngày, tuyệt đối có thể nuôi sống hàu tử trưởng thành một ngày.

Mà Mộc Cẩm vốn là cung cấp bữa trưa cho những người làm thuê này.

Những món ăn vặt như mì xương cừu và cơm thịt bò thỉnh thoảng cũng được cung cấp sớm cho người làm công.

Đại Lang cùng Nhị Lang nhà thôn trưởng lúc này mặc dù vẫn là thân phận chạy việc, kỳ thật Mộc Cẩm sang năm liền dự định để cho bọn họ thăng chức sư phụ.

Cửa hàng ăn vặt vẫn phải tuyển thêm hai học đồ chạy việc.

Lại nói tiếp Đại Lang cùng Nhị Lang nhà Tứ thúc vừa vặn thích hợp làm học đồ chạy việc.

Tuy nhiên, Mộc Cẩm lại có kế hoạch khác.

Việc này đã bị gián đoạn từ trước.

Trong ánh mắt thất vọng của Tứ thẩm, Mộc Cẩm mỉm cười nói với Mộc Oánh:

“Nhị muội, dẫn mọi người đi chơi đi. Ta có chuyện muốn nói với Tứ thúc tứ thẩm.”

Mộc Oánh cũng không hỏi nhiều, bọn nhỏ đều rất thông minh, mỗi người nhu thuận đi theo Mộc Oánh ra sân phơi nắng.

Mộc Cẩm tự mình rót trà cho Mộc tứ thúc và Mộc tứ thẩm.

Lập tức cười nhẹ nhàng nói: "Ta là muốn hỏi Tứ thúc Tứ thẩm một chuyện.”


Mộc gia tứ thẩm liền cướp lời nói: "Cẩm Ny Tử ngươi hỏi, chỉ cần tứ thúc cùng tứ thẩm ngươi biết, tuyệt sẽ không gạt ngươi!"

Mộc Cẩm nghiêm mặt gật đầu.

Nhìn vào mắt Mộc gia Tứ thẩm, "Tứ thẩm, lại nói tới chuyện này, cũng là một người thích nói nhảm truyền ra. Nói ta lớn lên cùng Mộc gia tất cả mọi người, thậm chí cùng mẫu thân đã qua đời của ta cũng không giống nhau......”

“Người nào đáng g.i.ế.c ngàn đao lại nói nhiều như vậy? Điều này sao có thể? Cẩm Ny Tử ngươi cũng đừng tin những lời ma quỷ kia! Ngươi chính là mẫu thân ngươi mười tháng hoài thai sinh ra!”



Mộc gia tứ thúc cũng hoảng sợ, ngơ ngác không biết làm phản ứng gì.

Vẫn là Mộc gia tứ thẩm ở dưới bàn duỗi chân đá hắn một cước, mới  kéo tinh thần hắn về.

Nhanh chóng thề thốt: "Đúng vậy! Ngươi chính là Mộc gia cô nương mang thai mười tháng của mẹ ngươi! Một chút sai lầm cũng không có!”

Mộc gia tứ thẩm lại nói: "Cẩm Ny Tử, hơn nữa..”

Mộc Tứ thẩm giật mình đứng lên, hai tay đều bám trên mặt bàn, thân trên nghiêng về phía Mộc Cẩm.

"Cũng không thể nói ngươi giống nàng, Cẩm Ny Tử nếu ngươi nói, vậy có thể chọc tổ ong vò vẽ rồi... Mẹ ngươi là một người an nghỉ dưới lòng đất, làm sao nói rõ được?"

Lời này của Mộc gia tứ thẩm mang theo vài phần không vui.

Không dám đắc tội Mộc Cẩm nữa, nàng cũng không thể thờ ơ với danh tiết của một nữ nhân đã chết.

Mộc Cẩm thấy trong mắt nàng bất mãn, lại nở nụ cười.

“Ý của ta là... ta có phải cha mẹ ta nhận nuôi tới hay không, coi như thân sinh nuôi lớn không?"

Mộc Cẩm vừa nói ra lời này, Mộc Cẩm tứ thúc cùng Mộc gia tứ thẩm đều trợn tròn mắt.

Cũng không phải là không có khả năng này, vợ chồng bọn họ nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra lời phản bác Mộc Cẩm.

Suy nghĩ nửa ngày, khuôn mặt ngăm đen của Mộc gia tứ thúc sụp đổ.

"Cẩm Ny Tử, ngươi nói... đương nhiên cũng không phải không có khả năng này, chỉ là... chỉ là mang thai mười tháng, cũng có thể giả bộ sao?"

Sao không thể giả vờ chứ.

Kiếp trước khi Mộc Cẩm ở kinh thành, có thể thấy qua không ít hậu trạch trong đại gia tộc xảy ra chuyện như vậy.

Người đó có nhân chứng, và những năm gần đây ông ta giữ những nhân chứng đó ở một nơi bí mật.

Bụng to mà thôi, chỉ cần chú ý tháng, chỗ nào không chứa được đây? Mẹ nuôi của nàng chính là giả bộ như vậy a.

Đương nhiên, đây cũng là Tần gia tiểu thúc thúc của nàng đã chứng minh qua.

“Cẩm Ny Tử...... Tứ thẩm có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”