Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 229: đầu năm




Sau đó chuyển đề tài, "Cô nương còn chưa xem quà mừng năm mới công tử nhà ta tặng cho ngài phải không.”

”Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? "Mộc Cẩm vốn cũng thất thần nhìn mình trong gương hỏi.

“Cô nương đeo trang sức vàng thật đẹp! "Bạch Thuật Tiên thật lòng khen một câu.

Kiếp trước nàng tại bị đón về Tần gia trước đó chưa từng có cơ hội đeo trang sức vàng, về sau bị đón về Tần gia, trang sức ngược lại là không thiếu, nhưng chưa từng có đeo qua trang sức thuần vàng.

Tần gia tự xưng là thanh lưu, coi vật vàng trắng như rác rưởi, nữ quyến trong nhà đeo trang sức đều là châu báu ngọc thạch chế tác.

Vàng bạc chẳng qua là phụ trợ châu báu ngọc thạch mà thôi.

Sau này gả đến Triệu vương phủ, Triệu vương phủ kia tự xưng là hoàng gia khí phái, nữ quyến đeo Trang sức lại càng chú ý.

Sau đó ở Triệu vương phủ bị khi nhục lãnh đãi về sau, nàng vẫn như cũ vẫn là ưa thích trang sức châu báu ngọc thạch.

Đây là trời sinh như thế, cũng không phải nàng giảng thanh cao.

Nhưng nàng cũng thích vàng bạc a, bất quá cái loại này thích là bởi vì vàng bạc đều là tiền tài.

Thiên phú kinh doanh của mẫu thân nàng cực kỳ lợi hại, nàng mặc dù mới sinh ra đã không có mẫu thân, nhưng nàng nghĩ, phần thiên phú kia của mẫu thân, nàng cũng ít nhiều truyền xuống một ít...

Trong lúc suy nghĩ miên man, Mộc Cẩm nhìn mình trong gương đồng nở nụ cười.

Nàng cũng là lần đầu tiên biết, chính mình đeo lên trang sức vàng, càng thêm vài phần xinh đẹp.

Cũng là lần đầu tiên biết, trang sức vàng căn bản không phải là tục không thể nhịn được trong miệng những người tự xưng là thanh lưu kia.

Ngược lại, muốn áp được trang sức vàng, người bình thường còn không có bản lĩnh đó.

“Cô nương, thuộc hạ có nghe Kính thúc nhắc tới, nói trong lễ tết công tử tặng cô nương có một ít trang sức”.

Mộc Cẩm sửng sốt.

Trong quà mừng năm mới Sở vương điện hạ cho nàng lại có trang sức? Cái này...... Về lý không hợp đi!

“ Kính thúc còn nhắc tới, nói công tử tặng quà tết cho cô nương rất tốt. Cô nương còn chưa cập kê, vẫn là tiểu cô nương, tiểu cô nương thích hợp nhất tặng trang sức......”

Lời này, Mộc Cẩm liền không tán thành.

Nam nữ khác biệt, trang sức há có thể là nam tử tùy ý đưa cho cô nương? Nhưng...... Lời này nàng cũng không tiện ở trước mặt bạch thuật nói.

Nếu nàng nói, lời nói truyền đến trong tai vị Sở vương điện hạ kia, người ta nói không chừng sẽ chê cười nàng suy nghĩ quá nhiều...

Sau khi cùng Bạch Thuật từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Tiểu Mộc Nguyệt nhảy nhót đi tới.

Nhìn thấy trưởng tỷ mặc đồ mới, ánh mắt Tiểu Mộc Nguyệt sáng lên, dường như có vô số ngôi sao đang chớp động.

“Trưởng tỷ cũng thật đẹp a! "Nàng vỗ tay, vẻ mặt khiếp sợ.

Mộc Cẩm nhìn tiểu muội muội của mình.

Người nho nhỏ, thân thể nhỏ mập mạp, mặc áo mùa đông màu hồng phấn, miễn bàn có bao nhiêu ngọc tuyết đáng yêu.

Mộc Cẩm cười khen nàng.

Tiểu Mộc Nguyệt càng vui vẻ vò đầu bứt tai.

Bạch Thuật nhìn hiểu ý cười.



Cô nương đối xử với đệ đệ muội muội thật tốt a.

Mộc gia mặc dù không có người lớn, nhưng năm tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, là bao nhiêu người hâm mộ.

Sau khi tỷ muội khen lẫn nhau vài câu, Mộc Cẩm tiến lên nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mộc Nguyệt.

Tiểu Mộc Nguyệt ngẩng đầu nói với Mộc Cẩm, "Trưởng tỷ, nhị tỷ bảo ta tới hỏi tỷ một chút, sáng nay hâm nóng tám món ăn thừa được không?"

Bởi vì phong tục bên này, mùng một tết chỉ ăn hai bữa.

Buổi sáng ăn bình thường chính là cơm trắng, mà mùng một tết không thể xào rau sống, chỉ có thể ăn đồ ăn thừa năm mới còn lại.

“Tám món ăn cũng được rồi . "Mộc Cẩm cười gật đầu.

“Vậy nhị tỷ nói, lát nữa có thể ăn. Chúng ta ra tiền viện đốt pháo mừng năm mới nha......”

Mộc Cẩm cười nói được, lập tức nhớ tới còn chưa đi trạm dịch mời vị tiểu thúc thúc Tần Lưu Dương này tới.

Gọi đại đệ cùng nhị đệ tới, liền tìm cớ để cho hai huynh đệ đi trạm dịch mời người.

Thị trấn lớn như vậy, trạm dịch cách nhà Mộc Cẩm cũng không có bao nhiêu đường.

Lúc này, Mộc Cẩm cũng không muốn gạt Bạch Thuật người của Triệu Cảnh Dật này.

Nhưng, nàng cũng sẽ không nói nàng cùng Tần Lưu Dương quan hệ thân thích.

Bạch Thuật thấy vậy cũng rất nghi hoặc.

Nhưng nàng cũng không tiện hỏi.

Chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng.

Mộc Cẩm lại chủ động nói với nàng.

"Vị Tần công tử này từng quen biết ở cửa hàng đồ kho nhà ta, nói là cực kỳ thích đồ kho nhà ta..."

Bạch Thuật mặc dù tò mò nhưng ũng không suy nghĩ nhiều

Chờ nhìn thấy cô nương từ trạm dịch mời tới người sẽ biết.

Chỉ là, chờ bạch thuật nhìn thấy Tần Lưu Dương, mặc cho nàng tính tình lại trầm ổn, con ngươi vẫn là hung hăng co rụt lại.

Cũng không phải Tần công tử bình thường!

Chỉ là, thân phận của hắn như vậy, sao lại đón giao thừa ở thị trấn này?

Tần Lưu Dương nhãn lực cũng là cực độc ác.

Vừa thấy Bạch Thuật, ba người Đồng tiên sinh và Từ sư gia, liền biết ba người này không phải người bình thường.


Lúc ấy hắn cũng chấn động.

Sao bên cạnh cháu gái lớn còn có nhân vật bực này?

Nhìn xem, ba người này đối với cháu gái này của hắn còn rất cung kính, giống như đối với thái độ chủ tử đối với cháu gái lớn này.

Cái này cũng quá hiếm lạ!

Đương nhiên, Tần Lưu Dương cũng biết tại loại trường hợp này phải phối hợp với Mộc Cẩm.

Hắn biết Mộc Cẩm bây giờ còn không muốn thân phận thật sự của nàng bị người khác biết.



Liền cười ha hả nói chúc mừng năm mới với Mộc Cẩm và bọn nhỏ Mộc gia.

Lập tức lại cảm thán lòng tốt của Mộc Cẩm.

Nói năm nay hắn cũng chỉ là ở trong cửa hàng đồ kho của nàng nói qua một câu, năm nay bởi vì có chuyện quan trọng phải làm, sẽ ngủ lại thị trấn này trải qua đêm giao thừa một mình.

Không ngờ Mộc Cẩm lại mời hắn đến ăn cơm vào mùng một tết, khiến hắn vô cùng cảm động.

Nói xong câu này, liền từ trong n.g.ự.c lấy ra năm tấm ngân phiếu.

Gửi cho năm tỷ muội Mộc Cẩm mỗi người một tấm.

Đều là ngân phiếu trăm lượng.

Mộc Cẩm chỉ nói hắn biết diễn trò.

Tất nhiên, đó là điều nàng muốn thấy.

Nhưng ngân phiếu này nàng lại muốn từ chối.

Lại bị Tần Lưu Dương nghiêm mặt lên án nàng là khinh thường hắn...

Đây chính là diễn xuất của quý công tử.

Bạch Thuật cũng không nhìn ra hắn là cố ý diễn trò.

Chỉ đoán ấu đệ của vị Lễ bộ thượng thư này là bị Tần Hải Triều vị Lễ bộ thượng thư này phái ra làm việc riêng.

Quen Mộc Cẩm, sợ thật sự là bởi vì rất thích món kho Mộc Cẩm làm.

Dù sao, cô nương làm món kho, có mấy người không thích?

Mà năm ngoái, vị Tần công tử này đích xác đã tới trên thị trấn, còn ở trong cửa hàng đồ kho dừng lại thật lâu, ăn đến miệng đầy dầu mỡ...

Bạch Thuật và Đồng tiên sinh, Từ sư gia trở về viện bên cạnh.

Đồng tiên sinh cau mày nhìn bạch thuật.

"Bạch thuật, tên Tần Lưu Dương cũng không phải là thứ tốt, ngươi liền để cho hắn như vậy lưu lại cô nương bên kia?"

Bạch Thuật cười.

“Đồng tiên sinh, ta cũng muốn ở lại chỗ cô nương, nhưng đó không phải là thứ cô nương thích. Ngươi yên tâm đi, nếu có người hỏi Tần gia có người sạch sẽ, vậy Tần Lưu Dương coi như được một người.”

Đồng tiên sinh thấy bạch thuật tự tin như vậy, mới có thể yên lòng.

Lúc này, Tần Lưu Dương thì ở nhà chính bắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm với Mộc Cẩm.

Mộc Oánh mang theo Tiểu Mộc Nguyệt đi bếp phòng rửa chén dọn dẹp.

Hôm nay mùng một tết, Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê hai huynh đệ còn phải đi chúc thế  một chuyến.

Thứ nhất là chúc tết trưởng bối phòng kia nhà bọn họ, thứ hai cũng phải chúc tết trưởng bối cùng với trưởng thôn trong tộc.

Hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê thì đi chúc tết Đồng tiên sinh trước rồi về thôn.

Bên này, Mộc Cẩm cùng Tần Lưu Dương nhìn như nói chuyện phiếm, nhưng thúc chất hai người trải qua đêm qua nói chuyện dài, vẫn là rất có ăn ý.

Mộc Cẩm cũng nhận được một ít tin tức nàng muốn từ trong cuộc nói chuyện phiếm của vị thúc thúc này.