Thật sự là ngoài dự liệu của Mộc Cẩm.
Việc làm ăn tiếp theo vẫn luôn rất tốt, thậm chí so với ngày đầu còn tốt hơn không ít.
Nguyên nhân là người ở trên trấn sau khi ăn qua một lần đồ ăn vặt trong quán ăn vặt của Mộc Ký, giống như là nghiện, một ngày không ăn một miếng đã cảm thấy thèm
Khách mới không ngừng, khách cũ thường tới, buôn bán không tốt mới là lạ.
Chỉ là làm ăn tốt như vậy, Mộc Đại Lang cùng Mộc Nhị Lang hai người đều chịu không nổi, cái này nhất định phải tìm người tới giúp đỡ.
Mộc gia Đại Lang cùng Nhị Lang tất nhiên là muốn đề cử hài tử nhà bọn họ tới đây làm.
Dù sao bọn họ cũng là cốt nhục cả nhà, cùng nhau giúp Cẩm muội tử làm việc là tốt nhất.
Có chuyện gì, lời gì cũng dễ nói với nhau.
Nhưng bọn họ cũng không dám nói chuyện này với Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm ngược lại nhìn ra suy nghĩ của bọn họ.
Chủ động tìm bọn họ nói chuyện này.
Nhưng, nàng không có ý định tuyển thêm con của thôn trưởng nữa.
Ít nhất lúc này không được.
Nguyên nhân Mộc Cẩm cũng giải thích cùng hai huynh đệ Lần này tuyển người, nên tuyển hai hậu sinh trẻ tuổi trong thôn tới.
Dù sao những kỳ lão trong thôn kia sáng sớm đã chào hỏi rồi.
Mộc Cẩm cũng là nể tình đám Kỳ lão này vẫn đứng rất chính trực trong chuyện của tộc trưởng Mộc gia.
Hôm nay Mộc gia tộc trưởng đã đổi người, mới Mộc gia tộc trưởng làm việc so với trước tộc trưởng muốn công chính hơn nhiều.
Rất nhiều chuyện trong tộc, cũng không phải một mình hắn làm chủ, mà là triệu tập Kỳ lão Mộc gia và thôn trưởng cùng nhau thương nghị.
Mộc gia tộc như vậy, Mộc Cẩm nguyện ý cùng bọn họ duy trì quan hệ.
Cái này tương đối bảo đảm tộc trưởng xử sự công bằng công chính.
Coi như là vì hai huynh đệ Tử Xuyên và Tử Khê.
Dù thế nào đi nữa, hai huynh đệ Tử Xuyên và Tử Khê tương lai trưởng thành, nhất là muốn đi con đường làm quan, đó là dễ dàng thoát khỏi gia tộc Mộc thị.
Nàng vừa sống lại lúc suy nghĩ đơn giản, suy nghĩ cũng là tràn ngập oán khí.
Vẫn là lúc Triệu Cảnh Dật nói chuyện phiếm với nàng, nói tới tương lai của Tử Xuyên và Tử Khê.
Đề nghị nàng ủng hộ Tử Xuyên cùng Tử Khê hai huynh đệ đọc sách tham gia khoa cử đi con đường làm quan, nàng mới chính thức hạ quyết tâm.Truyện được đăng duy nhất trên MonkeyD.vn
Một khi khoa cử đi lên con đường làm quan, gia tộc đều sẽ bị người lật tung lên trời.
Mộc gia lão đại cùng lão nhị đều là bất thành khí, con cái của bọn họ cũng đều giáo dưỡng Không được tốt lắm.
Tương lai nếu Tử Xuyên và Tử Khê muốn đi lên con đường làm quan, hai nhà này sẽ bôi nhọ Tử Xuyên và Tử Khê.
Lúc này, gia tộc Mộc gia đặc biệt quan trọng.
Chỉ có quan hệ thân thiết với Mộc gia tộc, được cả Mộc gia tộc cùng với toàn bộ Mộc gia thôn ủng hộ, mới là ổn thỏa nhất.
Hai người mặc dù chất phác ít nói, nhưng đều là người trong cuộc, trong lòng hiểu rõ.
Đối với lời giải thích của Mộc Cẩm, Mộc Đại Lang và Mộc Nhị Lang không dám có nửa điểm dị nghị.
Bọn họ đã sớm cho rằng Mộc Cẩm là một người có bản lĩnh, cho dù nàng là nữ tử, bọn họ đã sớm hạ quyết tâm, chỉ cần cha mẹ bọn họ không phản đối, sau này bọn họ cũng kiên định đi theo Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm thấy hai huynh đệ liên tục gật đầu, trong mắt không có nửa điểm bất mãn, khóe môi hơi nhếch lên.
Lời dư thừa nàng cũng không muốn nhiều lời.
Hơn nữa, cũng không cần cho người ta hy vọng quá lớn.
(*) 1] Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇 ) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD.vn
Có thể giải thích rõ ràng cho hai huynh đệ này, đã là không tệ rồi.
Rất nhanh, trong thôn liền lại đưa tới hai hậu sinh mười bảy mười tám tới.
Hai người này sau sinh trưởng được mặc dù đều ngăm đen, nhưng ăn mặc sạch sẽ, miệng lưỡi rõ ràng lanh lợi, vừa nhìn liền biết là trong thôn cùng trong tộc cố ý chọn lựa đưa tới.
Mộc Cẩm nhìn liền biết, hai người này thích hợp làm bồi bàn
Để bọn họ nghe theo sự sắp xếp của hai huynh đệ Mộc Đại Lang là được.
Mấy ngày nay quan sát, hai huynh đệ Mộc Đại Lang có thể chịu khổ, lại thật thà không gian xảo, buôn bán lại có linh hoạt thuộc về bọn họ.
Mộc Cẩm rất yên tâm giao quán ăn vặt cho hai huynh đệ bọn họ xử lý.
Bất quá, Tiểu Mộc Nguyệt ầm ĩ mỗi ngày muốn tới làm chưởng quỹ quán ăn vặt, Mộc Cẩm cũng theo nàng.
Có thể rèn luyện năng lực làm ăn của tiểu muội muội, cũng là chuyện tốt.
Kỳ thật cũng không cần Tiểu Mộc Nguyệt tiếp đón khách nhân, nàng liền đứng ở trên ghế, trông coi quầy thu tiền là tốt rồi.
Nhà Mộc Cẩm ba cửa hàng ba cửa buôn bán, cuối năm thời điểm đều thập phần không tệ.
Đến ngày hai mươi chín, Mộc Cẩm mang theo Mộc Oánh và Tiểu Mộc Nguyệt cùng nhau tính sổ.
Sổ sách của cửa hàng đồ kho đều ở trong đầu Mộc Cẩm, tiền kiếm được là một con số rất lớn, Mộc Cẩm không có ý định nói với các muội muội đệ đệ, sợ dọa bọn họ.
Bàn sổ sách chính là cửa hàng thêu và quán ăn vặt.
Cửa hàng thêu từ lúc khai trương đến trước khi đóng cửa, trừ bỏ tiền vốn và phí nhân công của vải vóc, tổng cộng kiếm được hơn hai trăm ba mươi lượng bạc.
Lấy chỉnh coi như xong hai trăm ba mươi lượng.
Đương nhiên, trong đó ngày đầu tiên khai trương đã chiếm khoảng một nửa.
Nhưng tính ra vẫn rất tốt.
Số bạc kiếm được, Mộc Cẩm dựa theo kế hoạch lúc trước, để dành cho Mộc Oánh một nửa không gian vòng ngọc của nàng.
Một nửa còn lại, nàng dự định năm sau đi huyện một chuyến, giúp Nhị muội muội gửi đến trong đại tiền trang.
Quán ăn vặt từ khai trương đến nay tổng cộng không quá mười ngày, nhưng sau khi bàn sổ sách cũng làm cho người một nhà đều kinh ngạc.
Thoạt nhìn buôn bán nhỏ không bắt mắt, thời gian hơn mười ngày dĩ nhiên cũng kiếm được hơn một trăm lẻ tám lượng bạc.
Thiếu chút nữa là một trăm mười lượng.truyện được đăng tải duy nhất trên monkeyD.vn
Đây thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
Mộc Cẩm làm chủ, khoản bạc này trước tiên lấy ra năm mươi lượng để dành.
Số tiền còn lại dùng cho năm mới.
Sang năm mới, đương nhiên là ăn ngon, mặc y phục mới, có tiền thì đeo trang sức mới.
Nhà đẹp không thiếu.
Trong nhà cũng không thiếu y phục mới.
Khi Mộc Oánh trông coi cửa hàng thêu, lúc không có khách, liền làm cho người nhà y phục mới mặc lễ mừng năm mới, y phục mới đã sớm làm xong.
Còn lại là trang sức mới.
Ngày mai chính là đêm ba mươi.
Hàng tết nên chuẩn bị trong nhà đều đã chuẩn bị xong, Mộc Cẩm liền muốn dẫn Nhị muội muội cùng tiểu muội muội đi cửa hàng trang sức trên trấn xem một chút.
Hỏi đại đệ tử Xuyên cùng nhị đệ tử Tử Khê có đi hay không.
Nhưng hai tiểu huynh đệ một lòng một dạ nhào vào đọc sách, liền khéo léo cự tuyệt.
Mộc Cẩm nhìn hai đệ đệ chăm chú đọc sách khẽ nhíu mày.
Nói: "Hai người chăm chỉ đọc sách là chuyện tốt, nhưng thả lỏng một chút, ví dụ như đi ra ngoài một chút.”
Hai tiểu huynh đệ liền cười xin trưởng tỷ yên tâm.
Bọn họ nói khi Đồng tiên sinh dạy dỗ hai người bọn họ, cũng sẽ cố ý dẫn bọn họ đi ra ngoài một chút.truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD.vn
Thấy bọn họ nói như vậy, Mộc Cẩm mới yên tâm.
Nhưng trong lòng cũng có chút tự trách, mấy ngày nay lo chuyện làm ăn, hai huynh đệ liền ném cho Đồng tiên sinh rất ít hỏi đến...... Thật sự là không nên a.
Làm ăn kiếm bạc tất nhiên quan trọng, nhưng tình thân còn quan trọng hơn.
Đây là thứ nàng mất mà có lại......
Mộc Cẩm tâm thần đại chấn, hai huynh đệ lại hẹn nhau đi thư phòng.
Trước tiên phải xin lỗi bọn họ, cũng không có cơ hội.
Mộc Oánh nhìn ra trưởng tỷ tâm sự nặng nề, liền cẩn thận hỏi thăm.
Mộc Cẩm cũng nói với nàng.
Mộc Oánh liền che môi nở nụ cười.
Trưởng tỷ vất vả như vậy kiếm bạc cho hai người bọn “họ đọc sách, hai người bọn họ cảm kích còn không kịp đâu!”
Mộc Cẩm vội lắc đầu, "Không phải nói bọn họ oán hận trưởng tỷ, ý của trưởng tỷ.”
Mộc Cẩm còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm dồn dập mang theo không khí vui mừng cắt đứt, "Ai, cô nương, cô nương a..."