Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 149: Giúp hắn nghĩ ra chủ ý




 

“Lúc này có người gõ cửa, nhất định là Cảnh đại ca hoặc là Kính đại thúc. "Mộc Tử Xuyên cười ha hả nhìn trưởng tỷ nhà mình.

Mộc Oánh cùng Mộc Tử Khê cũng đều nhìn trưởng tỷ nhà mình cười.

“Muội đi mở cửa! "Tiểu Mộc Nguyệt nhảy lên nhảy xuống.

Cửa mở rồi.

Quả nhiên là Triệu Cảnh Dật.

Phía sau hắn còn đi theo một vị trung niên nam tử trên dưới bốn mươi tuổi.

Nam tử trung niên kia dáng người cao dài, để lại một bộ râu sạch sẽ, rất có phong độ thư sinh.

Mộc Cẩm nhìn thấy Triệu Cảnh Dật và người đàn ông trung niên phía sau hắn, trong lòng liền rất phức tạp.

Nàng đoán ra, chỉ sợ là hắn nhìn ra mình muốn đưatam đệ cùng tiểu đệ đến học đường đọc sách, hắn liền giúp nàng mời một tiên sinh đến nhà đi.

Nói thật ra, mời một tiên sinh ở nhà dạy tam đệ cùng tứ đệ đọc sách, với tốc độ kiếm bạc hiện giờ của nàng, là có thể nuôi nổi một tiên sinh.

Nhưng Mộc Cẩm có suy nghĩ của chính nàng.

Nàng càng nguyện ý đưa tam đệ cùng tứ đệ đến học đường học tập, cái khác không nói, cùng các đồng môn bối cảnh gia đình cùng nhau học, luôn có thể kết giao được một ít bằng hữu cùng chung chí hướng, tương lai nhân mạch cũng sẽ càng nhiều.

"Vị này là Đồng tiên sinh, Long Đức thứ 13 đỗ cử nhân, tại hạ mời tới cho Tử Xuyên cùng Tử Khê Khai Mông, Mộc cô nương thấy thế nào?"

Người ta có ý tốt như thế, cũng không thể cự tuyệt.

Mộc Cẩm đành phải nói cám ơn.

Tiếp theo chính là chào tiên sinh.

Sau một phen khách sáo, Đồng tiên sinh lập tức dẫn hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê đến thư phòng.

Mộc Oánh cười kéo tiểu muội đi bếp phòng.

Mộc Cẩm ở nhà chính chiêu đãi Triệu Cảnh Dật.

“Mộc cô nương, tại hạ đã nói với Đồng tiên sinh rồi, nếu các cô nương trong phủ muốn học đọc viết chữ, Đồng tiên sinh cũng sẽ cẩn thận dạy dỗ.”

Mộc Cẩm trong mắt hàm chứa cảm kích, lúc này nói cảm ơn càng chân thành hơn vài phần.

Triệu Cảnh Dật nhìnnàng, khẽ mím môi.

Hắn không bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của nàng lúcmới vừa nhìn thấy Đồng tiên sinh, nghĩ đến tiểu cô nương cũng không hài lòng chính mình nhúng tay vào chuyện nhà nàng.

Không thể thiếu cúi đầu giải thích hai câu.

"Tại hạ biết Mộc cô nương muốn đưa Tử Xuyên và Tử Khê đến học đường trên trấn đọc sách, chỉ là có một điểm, học đường trên trấn nguyện ý thu học sinh ít nhiều có chút cơ sở."

“Ít nhất là đã từng học trường trong thôn. Tại hạ biết Tử Xuyên và Tử Khê biết được vài chữ, nhưng chưa ngộ, liền tính toán như vậy, cũng không có ác ý”.



Mộc Cẩm đương nhiên biết hắn không có ý xấu.

Nói lời cảm ơn lần nữa.

Thấy tiểu cô nương lúc cùng hắn ở chung vẫn như là có một bức tường vô hình ngăn cách, Triệu Cảnh Dật cũng chỉ có thể trong lòng thở dài.

Hai người không nói gì, không khí yên tĩnh mà xấu hổ.

Để phá vỡ sự xấu hổ này, Mộc Cẩm đành phải tìm lời nói.

“Hôm nay tiểu nữ làm cho công tử hai món ăn mới, nếu công tử hôm nay không đến, ta đang muốn cho các đệ đệ đưa cho công tử.”

Ý cười trong mắt Triệu Cảnh Dật sâu hơn một chút.

“Vậy thì đa tạ Mộc cô nương!”

Mộc Cẩm lắc đầu, "Tiểu nữ nên cảm ơn công tử, nếu không phải công tử, tiểu nữ gia cũng sẽ không chuyển đến nhà mới nhanh như vậy.”

Triệu Cảnh Dật cười khẽ một tiếng.

”Tiểu nữ muốn hỏi công tử một chút, về Đồng tiên sinh thúc tu, tiểu nữ nên như thế nào cho mới không đường đột tiên sinh?"

Triệu Cảnh Dật khoát khoát tay, cười nói: "Đồng tiên sinh không cần Mộc cô nương bên này ra, do tại hạ bên này trả.”

Mộc Cẩm lập tức đưa ra phản đối, "Công tử giúp tiểu nữ gia như thế, tiểu nữ không thể ngay cả bó sửa cũng không chuẩn bị, như vậy quá đáng..."

Triệu Cảnh Dật thấy nàng thật sự nóng nảy, khuôn mặt cũng đỏ một nửa, vội vàng cười cắt đứt lời nàng

“Tại hạ cũng có tư tâm của tại hạ. Xem như trao đổi đi, tại hạ nghĩ, chỉ cần tại hạ ở trên trấn này, sau này ăn uống liền trông cậy vào cô nương, hi vọng cô nương không từ chối mới tốt.”

Mộc Cẩm ngây ngẩn cả người.

Trao đổi như vậy...

Cũng không phải là không thể.

Chỉ là...... Vốn sau khi nàng cứu hắn, cảm thấy đã hồi báo ơn bảo vệ kiếp trước của hắn, nên không muốn dây dưa với hắn nữa.

Hôm nay xem ra, thật sự là người tính không bằng trời tính a.

Chỉ hy vọng hạn hán sớm qua đi, Triệu Cảnh Dật sớm ngày hồi kinh đi.

Triệu Cảnh Dật đưa tay xoa xoa mi tâm, sau khi thả lỏng, mệt mỏi trên mặt liền lộ ra.

Mộc Cẩm cầm ấm trà định tiếp trà cho hắn, thấy động tác nhíu mày xoa mi tâm của hắn, tay cầm ấm trà dừng lại.

Sau khi dừng lại một lát, vẫn đi lên rót trà cho hắn.

Sau khi ngồi xuống, rốt cuộc vẫn không nhịn được quan tâm

“Công tử mấy ngày nay đều vì đại hạn mà phiền lòng sao?”

Đôi mắt tuấn tú của Triệu Cảnh Dật xẹt qua ánh sáng, liếc nhìn cô nương ngồi đối diện, nhẹ nhàng gật đầu.



Đúng vậy, hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, đã có không ít thôn xóm mấy ngày không có nước uống, phải đi nơi rất xa múc nước. Bởi vì vấn đề nguồn nước, mấy thôn mấy thôn giao tranh cũng càng ngày càng thường xuyên.”

Mộc Cẩm trầm mặc.

Hạn hán một ngày không giải trừ, chuyện như vậy chỉ có thể càng ngày càng nhiều.

"Phiền toái lớn nhất còn không phải cái này,hạn lâu đã gây ra nạn đói, đã có không ít thôn xóm nghèo khổ khốn đốn không có lương thực có thể no bụng, đói..."

Triệu Cảnh Dật dừng lại, đói c.h.ế.t không ít người lời nói cũng không có nói ra miệng.

Hắn nhìn thấy trên mặt tiểu cô nương đã đầy vẻ u sầu, thật sự không muốn để cho nàng nghe được sự thật tàn khốc này.

“Công tử, triều đình bên kia có tổ chức cứu trợ thiên tai sao? "Mộc Cẩm quan tâm nhất chính là nơi này.

Nhưng, Mộc Cẩm sao lại không hiểu câu nói thẳng thừng kia của Triệu Cảnh Dật chứ.

Triệu Cảnh Dật vốn định lắc đầu, đối diện với đôi mắt mong đợi quan tâm của tiểu cô nương , đành phải thay đổi lý do thoái thác.

“Mấy huyện quận xung quanh đây đều là đất phong của Thọ An trưởng công chúa, bởi vì Thọ An trưởng công chúa ứng đối kịp thời, trước mắt còn không cần triều đình cứu trợ thiên tai.”

Mộc Cẩm thầm thở dài trong lòng.

ở đâu không cần Triều đìnhcứu trợ thiên tai? Nhất định là các thế lực trong triều muốn liên thủ tiêu diệt huyết thống của Triệu Cảnh Dật

Thọ An trưởng công chúa bây giờ vì đệ đệ ruột thịt, không thể không cố gắng chống đỡ.

“Công tử, Thọ An trưởng công chúa điện hạ vì nước vì dân, là nữ trung đại trượng phu. Nhưng khu vực gặp hạn hán đã bỏ lỡ vụ xuân, lại bỏ lỡ vụ hè, chỉ dựa vào Thọ An trưởng công chúa điện hạ ứng đối, sợ là rất khó.”

Trong lòng Triệu Cảnh Dật khẽ động.

Nhìn Mộc Cẩm thật sâu.

Mộc Cẩm lúc này cũng bất chấp giấu diếm.

Lúc trước nàng vẫn không muốn dây dưa với Triệu Cảnh Dật quá nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn được hắn bởi vì chuyện Thọ An trưởng công chúa đất phong đại hạn hán mà bị hoàng huynh của hắn liên thủ giảo sát.

Càng không đành lòng với đông đảo dân chúng chịu tội này......

“Mộc cô nương nói không sai. "Triệu Cảnh Dật thở dài, trưởng tỷ một mực cố gắng chống đỡ, nhưng hắn còn có biện pháp cuối cùng.

Cùng lắm thì hắn tự mình mua lương thực đưa đến bìa thư của trưởng tỷ cứu trợ thiên tai.

Mộc Cẩm nhẹ giọng nói: "Hạn hán đại tai, ngoại trừ nước chính là lương thực, nước không có, đào sâu đào có lẽ còn có thể cứu được. Không có lương thực, mua không nổi lương thực, quá dễ dàng xảy ra chuyện!"

Hạn hán là thiên tai, dân chúng còn có thể nhận chấp nhậnsố phận, nhưng lương thực, triều đình là có thể hạ phát lương thực cứu trợ thiên tai a.

.Dân chúng bạo động, đây là chuyện triều đình sợ nhất, cũng là người thống trị sợ nhất.

Nếu là triều đình không có kịp thời hạ phát lương thực cứu trợ thiên tai, đó là sẽ nổi lên đại bạo động!

Đến lúc đó, Thọ An trưởng công chúa trốn không thoát, làm thân đệ đệ Triệu Cảnh Dật... Hậu quả có thể tưởng tượng được.

“Lương thực chính là vấn đề bạc, tiểu nữ có một kế, không biết công tử có hứng thú hay không?”