Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 103: Sẽ là đồ đệ tốt




“Muội đi theo ta. "Mộc Cẩm đưa tay nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của Nhị muội, mang nàng đi xem vải vóc thượng hạng hôm nay mang về.

Sau khi hành lí được cởi ra, Mộc Oánh nhìn những tấm lụa mịn màng trải trên giường, tơ lụa tinh xảo bóng loáng, hai mắt nháy mắt tỏa sáng.

Hai chân không tự chủ được đi về phía giường, hai tay cũng không tự chủ được đi sờ những vải vóc kia tinh xảo xinh đẹp...

Mộc Cẩm nhìn ánh sáng rực rỡ trong mắt nhị muội nhà mình, thập phần cao hứng thay nàng.

Đời trước rốt cuộc đã thấy qua việc đời, biết lấy trình độ nữ công trước mắt của Nhị muội muội đã rất tốt.

Nhưng muốn tiến bộ hơn nữa, phải có cơ hội tìm được tú kỹ đại sư phụ.

Tú nương bình thường không dạy được Nhị muội muội.

“Nhị muội, những tấm vải này đều là cho muội. Còn có bốn tấm vải này, là dùng để làm y phục. Vải thừa cắt để làm y phục, muội luyện tay một chút làm hà bao, chờ chín tay, liền dùng những tấm vải này làm hà bao.”

"Hôm nay trên đường ta mới nhớ tới quên mua chỉ thêu cho muội, chờ ngày mai trưởng tỷ sẽ đi mua. Chờ ngươi dùng những này tốt vải đầu làm xong hà bao, trưởng tỷ liền thay ngươi mang tới bố trang đi gửi bán, bán được tiền trừ 

đi tiền vốn, đều cho chính muội cầm lấy..."

Vốn nghe trưởng tỷ nhà mình nói, Mộc Oánh liền cao hứng tay chân cũng không biết để ở đâu, nhưng nghe được trưởng tỷ nói hà bao gửi bán trừ tiền vốn, tiền đều thu lại cho nàng, lập tức liền lắc đầu khoát tay cự tuyệt.

“trưởng tỷ! Tiền trong nhà đều cho tỷ thu mới ra thể thống, nào có đạo lý cho muội thu!”

Mộc Oánh bởi vì kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều đỏ lên.

Mộc Cẩm đưa tay dắt nàng, dẫn nàng đi phòng bếp, cười nói: "Đương nhiên là để cho muội, chính muội kiếm được tiền, chính mình tích góp làm của hồi môn a. Không riêng gì muội, về sau tiền đại đệ tiểu muội kiếm được đều tự mình tiết kiệm.”

“Trưởng tỷ!”

Mộc Oánh cảm thấy cái nhà này đều là trưởng tỷ dùng bả vai non nớt của nàng gánh lên, trong nhà trưởng tỷ  chính là đương gia, mặc kệ là ai kiếm tiền, vốn nên thu cho trưởng tỷ!

"Cái gì mà của hồi môn a, muốn tích góp của hồi môn, vậy cũng nên là chúng ta nhỏ một chút góp cho trưởng tỷ tích góp của hồi môn a! dù sao ta không muốn, ta không muốn tích góp của hồi môn!"

Mộc Oánh hiếm khi tức giận, cảm thấy trưởng tỷ chỉ một lòng vì những suy nghĩ nhỏ nhặt của các nàng, đều không để ý đến mình.

Mộc Cẩm biết tâm tư chân thành của nàng, cười trêu ghẹo hai câu, lập tức nghiêm mặt nói:

“Nhị muội ngươi nghe đây, cho dù muội không vội tích góp của hồi môn, vậy cũng phải hảo hảo tích góp bạc. Tương lai không vội lập gia đình cũng không sao, ngươi phải có bản lĩnh cùng tiền vốn lập thế lập mệnh của mình!

Tiền tiết kiệm được, tương lai muọi mua ruộng, mua đất, mua cửa hàng, buôn bán đều được.”

"Nhưng mà trưởng tỷ, tỷ thay trong nhà làm nhiều như vậy, vậy cũng phải tiết kiệm cho tỷ!" 

Mộc Oánh đỏ hốc mắt, trưởng tỷ như vậy thay các nàng những tính toán nhỏ này, duy chỉ không có nghĩ đến chính nàng!

Như vậy sao được!

Càng nghĩ càng đau lòng, nàng rốt cuộc nhịn không được, nhào vào nhà mình trưởng tỷ trong ngực, gắt gao ôm trưởng tỷ, nức nở nói: 

"Trưởng tỷ ngươi cũng phải lo chính mình a!"

Mộc Cẩm nở nụ cười.

Cười cười, hai mắt của mình cũng đỏ lên, nói: "Muội yên tâm, muội nghe lời tỷ là được!"

Chờ tương lai tiền trong nhà càng kiếm càng nhiều, mỗi tháng nàng còn phải phát tiền hàng tháng cho mỗi người trong nhà.

Đến cuối năm, cũng phải chia hoa hồng cho mọi người trong nhà.

Sau khi làm ăn ổn định, nàng liền dự định đưa tam đệ cùng tứ đệ đến học đường đọc sách, cho gia đình tiền tháng cùng chia hoa hồng, để cho bọn họ mỗi người trên người có tiền, trong lòng không hoảng hốt!

Lúc hai tỷ muôuj nói chuyện riêng, Nhị Ny Tử nhà thôn trưởng dắt Tiểu Mộc Nguyệt mở cửa nhà cho nàng tới.

Lúc nàng đi tới, trong tay còn mang theo một bó củi khô.

“Cẩm tỷ tỷ, Oánh tỷ tỷ, cha ta đi sau núi mang theo hai ca ca ta cùng đi. Hai ca ca ta đã nhặt rất nhiều củi khô về nhà, mẫu thân nói không thể.Đến nhà các ngươi ăn cơm trắng, mang một bó củi cho các ngươi.”

Giọng nói của Nhị Ny Tử giòn tan, Mộc Cẩm nhìn mặt mày nàng giãn ra, trong mắt ý cười không ngừng được, liền biết nàng về nhà cùng mẫu thân nàng thôn trưởng phu nhân nói chuyện muốn cùng nhị muội học nữ công, chiếm được ủng hộ.

Nàng mang củi đến, Mộc Cẩm cũng không từ chối, cười nhận lấy, đặt ở trong bếp.

Nhị Ny Tử kéo tay áo, hỏi: "Cẩm tỷ tỷ, Oánh tỷ tỷ, có cái gì ta có thể giúp?”

Mộc Cẩm cười nói: "Ngươi mang Mộc Nguyệt ra ngoài chơi, nơi này có ta và Oánh tỷ tỷ là được rồi. Đồ ăn không nhiều lắm, đợi lát nữa là xong rồi.”

Nhị Ny tử vội nói còn không đói bụng, không vội ăn cơm.

Dắt Tiểu Mộc Nguyệt cũng đã đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân nàng dặn dò còn chưa nói với Cẩm tỷ tỷ và Oánh tỷ tỷ.

Sau đó nàng dừng lại, quay người lại vui vẻ nói với Mộc Cẩm và Mộc Oánh: “À, đúng rồ Cẩm tỷ tỷ, Oánh Tỷ Tỷ mẫu thân đồng ý rằng ta sẽ học với Oánh Tỷ tỷ! Chỉ là bà ấy nói bái sư học nghệ là chuyện lớn, chỉ cần Oánh tỷ tỷ nguyện ý thu ta làm đồ đệ, trong nhà của ta còn muốn chuẩn bị lễ bái sư!"

Mộc Cẩm lại kinh ngạc.

Không nghĩ tới phu nhân thôn trưởng còn chuẩn bị làm lễ bái sư cho Nhị Ny Tử.

Thật đúng là người chú trọng.

Mèo không ăn cá

Ngày nay bái sư học nghệ đích thật là đại sự!

Chỉ là cũng không nghĩ thôn trưởng phu nhân còn định đường đường chính chính để cho nhị ni tử bái sư.

Bái sư cũng tốt, chính thức xác định danh phận thầy trò, đối với nhị muội mà nói, là một chuyện tốt.

Chỉ là, Mộc Cẩm cũng lo lắng, nếu thôn trưởng gióng trống khua chiêng cử hành lễ bái sư cho Nhị Ny Tử, những người khác trong thôn cũng không quản nữ nhi  có thiên phú nữ hồng hay không, đều muốn đến bái sư, vậy thì phiền toái.

Suy nghĩ một chút, Mộc Cẩm liền cười nói: "Nhị nhị ny tử, mẫu thân ngươi đã muốn ngươi bái sư học nghệ đứng đắn, như vậy làm sư phụ nhất định phải thi thử tay nghề nữ công của ngươi trước.”

“Được!”

Nhị Ny Tử sảng khoái đáp ứng.

Mộc Cẩm tất nhiên là không biết, thôn trưởng phu nhân lúc trước không đồng ý, cùng Nhị Ny Tử ước định, trừ phi thi đậu, chính thức bái sư học nghệ mới được. 

Nếu không thì không cần thiết.

Dù sao trong lòng phu nhân thôn trưởng vẫn muốn để cho Nhị Ny Tử ở nhà làm việc nhà, chăm sóc đứa nhỏ phía dưới.

Một khi Nhị Ny Tử đi cùng Mộc Oánh học nữ công, trong nhà chẳng khác nào thiếu một nửa sức lao động.

Thấy Nhị Ny Tử tự tin dứt khoát như vậy, Mộc Cẩm thật sự thích tiểu tử này.

Cười nhìn Mộc Oánh, nói: "Chỉ cần nàng có chút thiên phú, ngươi nhận lấy đồ đệ này cũng không tồi.”

Mộc Oánh lại có chút căng thẳng.

Nàng hơn lớn bao nhiêu tuổi, cũng chỉ lớn hơn hai hoặc ba tuổi so với nhị ny tử, làm thế nào dám nhận đệ tử?

Đem lo lắng của nàng nói liên miên cằn nhằn cùng trưởng tỷ nhà mình, Mộc Cẩm cười an ủi nàng.

"sợ cái gì? Người thật có tài, sao lại không làm sư phụ thu đệ tử? Muội không thấy cổ nhân có Trạng Nguyên lang mười bảy tuổi, còn có Cam La mười hai tuổi làm tướng, người có tài hoa, tuổi tác căn bản không thành vấn đề.”

Nghe trưởng tỷ an ủi, Mộc Oánh mới tự tin hơn một chút, ngại ngùng nhìn thoáng qua trưởng tỷ, cúi đầu nói: "Được...... Được rồi, trưởng tỷ nói muội được, vậy muội sẽ thử xem.”

Mộc Cẩm cười gật đầu, "Đúng, thử xem”

Sau khi cơm nước đã nấu xong, Mộc Tử Xuyên mới trở về, hắn còn mang về một tin tức khiến người ta khiếp sợ...