Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 83: Giành Rể






Editor: hiimeira
Chuyện tuyển tú vẫn chưa được công bố, nhưng các gia đình sớm hay tin đã bắt đầu cuống cuồng tìm rể cho nữ nhi.
Lưu thôn trưởng thấy mấy chàng trai ưu tú trong thôn và ở lân cận đều bị người khác giành mất, sốt ruột đến độ miệng cũng nổi mụn nước.
Nếu chỉ cạnh tranh cùng người trong thôn, xét về gia thế hay nhân phẩm dung mạo Lưu Nhã thì đương nhiên nhà ông thuộc hàng nhất.

Cũng chẳng biết nơi nào để lộ tin tức, khiến không ít gia đình ở phủ thành cũng nhao nhao tìm con rể, quá nhiều người cạnh tranh, nên người trong phủ thành chuyển hướng sang các thôn quanh đó tìm hậu sinh trẻ tuổi.
Lưu thôn trưởng không còn cách nào, đành phải chọn đứa hậu sinh mà ban đầu ông và bạn già nhìn trúng nhưng sau lại có chút không vừa ý.
Từ năm Lưu Nhã mười hai tuổi, Lưu gia đã bắt đầu để ý hậu sinh thích hợp ở gần đó, nhưng vì Lưu Nhã vẫn còn nhỏ, cho nên nhà họ vẫn luôn trì hoãn mặc cho nhà khác để ý.

Hai năm trước, Lưu Tư Thành tham gia thi Hương, tuy không đậu nhưng thành tích cũng không tệ, nếu thi lại lần nữa, khả năng đậu rất cao.

Như vậy, là cháu gái duy nhất của Lưu Tư Thành, giá trị của Lưu Nhã cũng như thuyền gặp nước, thành ra mấy hậu sinh ban đầu nhìn trúng nhưng sau lại thấy không thích hợp lắm.
Thế nhưng hiện giờ Lưu gia không thể kén cá chọn canh, dù sao mấy hậu sinh lúc đầu cũng đã tìm hiểu kĩ càng, biết được nhân phẩm tướng mạo, gia thế ra sao.
Vẫn tốt hơn bây giờ gấp rút qua loa chọn đại một chàng rể, đúng không?
Bình thường nhà có nữ nhi thì được trăm nhà dạm hỏi, nhưng khi tuyển tú lại là trăm nhà cùng giành một nam tử!
Lưu thôn trưởng thương lượng cùng nhi tử con dâu, sau đó chọn ra người ưu tú nhất, chọn tiết đông chí làm ngày lành.


Chờ bọn họ ấn định xong thì Triều đình cũng ban bố tin tức, sẽ tuyển tú từ đông chí năm nay đến mùa xuân năm sau, vì để kịp tháng 4 đến Kinh thành, nên hai tháng trước đó phải chuẩn bị xong tú nữ, tháng 12 sứ giả sẽ tới phủ thành thi hành tuyển chọn.
Lưu thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm, nói với bốn người con trai: "May mà Tiểu Lý tướng công tới báo tin, không thì nhà chúng ta chưa chắc đã định được mối hôn sự tốt như thế đâu."
Lưu Tư Thành nhớ lại mấy ngày này gia đinh các phủ chắn trước cổng học viện săm soi bọn hắn, tức khắc giật giật khóe miệng.
Gia cảnh giống như nhà Lưu thôn trưởng thì tương đối đơn giản, đối tượng phần lớn là nông hộ, nhưng gia đình tiểu quan thì không có chuyện gả nữ nhi cho hộ nông hoặc tiểu địa chủ, thương nhân càng không thể, nên chủ yếu nhắm đến người đọc sách.
Thế là thiếu niên chưa vợ ở thư viện đọc sách trở thành đối tượng giành giật, dĩ nhiên, bọn họ không thể thấy ai lớn lên đẹp mã liền hô hào tóm lấy người, mà phải tìm hiểu rõ ràng, đã cưới vợ hay hứa hôn chưa, là người thế nào, gia thế ra sao, biết rõ mười mươi mới đến thư viện cướp người.
Ngày trước, cảnh tượng thế này chỉ thấy khi yết kết quả kỳ thi Hương thôi, nhưng tuyển tú năm nay thì ngoại lệ.
Mộc Lan không ra khỏi nhà nên không cảm nhận được, thế nhưng nghe Viện Viện và Đào Tử coi náo nhiệt về thuật lại cũng khiến nàng hiếm khi mở to mắt ngạc nhiên.
Hiếm khi được một lần hoành tráng như vậy, thế mà nàng chẳng xem được.

Thành thử lúc ăn cơm tối cũng có chút bực dọc.
Lý Thạch liền hung dữ trừng hai muội muội một cái, nói với Mộc Lan: "Này có gì mà đẹp, nếu ngươi muốn xem, đợi sau này Giang Nhi và A Văn tham gia thi Hương rồi xem."
Mộc Lan bĩu môi nói: "Sao giống nhau chứ? Nghe nói bây giờ náo nhiệt lắm."
Lý Thạch lại nói: "Tuy bây giờ náo nhiệt, nhưng vẫn thiếu không khí vui mừng, lúc thi Hương vẫn đẹp hơn." Dừng một chút, lại nói: "Sang năm là thi Hương rồi, nếu ngươi muốn xem, thì ta dẫn ngươi đi."
Mộc Lan ngẫm lại cũng đúng, liền đồng ý.
Mộc Lan ru rú trong nhà, khó tránh khỏi muốn vận động một chút, Lý Thạch liền bó cho nàng mấy con người rơm đặt trong sân tam tiến để nàng luyện tiễn pháp.
Đến ngày Lưu Nhã thành hôn, bất luận thế nào Mộc Lan cũng phải đích thân đi một chuyến.
Mộc Lan tuy bận rộn, nhưng vẫn qua lại với người trong thôn, thường xuyên nhất chính là Lưu Nhã, chiếu theo cách nói thời đại này, hai nàng cũng được xem là khuê mật, tuy chưa đến mức không có gì giấu giếm như ở hiện đại, nhưng nói sao thì ngày thường vẫn chung đụng nhiều hơn so với người khác.
Mộc Lan làm cho Lưu Nhã một bộ quần áo thêm trang.
Lưu Nhã vuốt ve, ngoảnh đầu cười nói: "Cảm tạ ngươi, loại quần áo này bình thường đã thấy rất đẹp, không nghĩ rằng ta còn có thể mặc nó."
"Tỷ thích là tốt rồi."
"Không ngờ ngươi còn có tay nghề này, ngày thường chỉ thấy ngươi chạy trong rừng, không thì quán xuyến nhà cửa, ta chẳng hề biết ngươi còn có tay nghề này nữa."
Mộc Lan vốn không muốn để người ngoài biết chuyện nàng làm quần áo cho Thục Nữ Phường kiếm tiền, ngoại trừ người trong nhà thì nàng chưa từng may vá cho ai cả.

Kể cả khi Lưu Nhã tặng hà bao cho nàng, nàng cũng chỉ đưa một con gà rừng hoặc con thỏ để đáp lễ, lúc nào cũng khiến cho Lưu Nhã dở khóc dở cười.
Mộc Lan cúi đầu.

"Tỷ biết mà, ta rất bận, làm gì có thì giờ cùng tỷ làm mấy thứ đó chơi chứ?"
Lưu Nhã chẳng quan tâm cười nói: "Nhưng ta không ngờ tay nghề của ngươi lại tốt như vậy, đúng rồi, mặc dù ngươi chưa từng làm hà bao khăn tay cho ta, thế nhưng quần áo và hà bao nhà ngươi đều do chính tay ngươi làm, sao lại nói không có thì giờ?"
Lưu Nhã suy đoán như vậy, Mộc Lan cũng không vội giải thích.
Nhìn Lưu Nhã xuất giá, lúc này Mộc Lan mới dẫn hai muội muội đi ăn cỗ trở về.
Gần đây người trong thôn không gặp qua Mộc Lan, ban đầu còn thắc mắc, sau cũng đoán được là Lý Thạch không yên tâm để Mộc Lan đi lại bên ngoài, lập tức cười hiểu.
Nay gặp Mộc Lan, thấy nàng đi cùng mấy tiểu cô nương, lời nói hạ lưu đến miệng rồi cũng không dám thốt ra, chỉ thầm giễu cợt hai câu liền thôi.
Hà Tiền thị lại kéo tay Mộc Lan nói: "Mấy nay không thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi bị bệnh.


Ta thấy đại tẩu cứ nhìn chằm chằm vào vườn rau nhà ngươi đấy." Nói xong liền trề môi, tỏ vẻ rất khinh thường.
Mộc Lan khéo léo rút tay, cười nói: "Dạo này thân thể có chút không khỏe, hơn nữa vào đông rồi, trời lạnh, ta càng lười ra ngoài."
Nghe vậy ai cũng bĩu môi không tin, người ở thôn Minh Phượng ai mà không biết Mộc Lan là đứa chăm chỉ nhất, năm ngoái vào đông vẫn lên núi đặt bẫy săn thú như thường, gần như ngày nào cũng xách vài con thú mang về.
Bây giờ lại ru rú trong nhà đến vườn rau cũng không đi, còn chẳng phải sợ sứ giả thấy rồi phái người lôi đi sao?
Song người trong thôn sẽ không nói Lý Thạch thương xót tức phụ tương lai, mà chỉ nói Lý Thạch sợ Mộc Lan bị bắt đi thôi.
Nói cho cùng, hai nhà Lý Tô định cư ở thôn Minh Phượng mấy năm nay vẫn luôn nhờ vào Mộc Lan, thậm chí Lý Thạch cũng phải dựa vào nàng.

Nếu Mộc Lan thật sự bị bắt đi, vậy bốn đứa nhỏ phải làm sao đây?
Theo thôn dân thấy, Lý Thạch ngoại trừ công danh trên đầu, cũng chỉ có thể bày sạp ngày ngày kiếm mấy chục văn tiền, sao mà bì được với Mộc Lan.

Một cô nương như Mộc Lan, vừa tự mình nuôi nấng đệ đệ muội muội ruột, còn nuôi thêm nhà chồng.
Tội nghiệp Lý Thạch, lại trở thành tiểu bạch kiểm trong mắt mọi người.
Lý Thạch thông tuệ sao lại không biết chứ, nhưng bọn họ nói cũng đúng tình cảnh hiện tại, thế nên Lý Thạch cũng không thấy xấu hổ.
Sau khi Lưu Nhã xuất giá, trong thôn liên tục gả đi mấy thiếu nữ, lúc này mới yên ổn được một chút, nhưng chẳng được bao lâu, trong thôn lại bắt đầu náo nhiệt.
Qua năm, sứ giả vẫn chưa gom đủ tú nữ, thật ra không phải không đủ, mà là dung mạo tài nghệ bọn họ quá kém, đừng nói người trong cung chướng mắt, đến mấy người bọn hắn còn thấy chướng mắt, thế nên bọn hắn chuyển hướng sang mấy nữ tử xinh xắn đã đính hôn nhưng chưa lập gia đình hoặc nữ tử xinh đẹp đã kết hôn.
Đừng cho rằng bắt nữ tử đã kết hôn tiến cung thì là khi quân, ai mà chẳng biết đương kim Hoàng đế có thói hư này, ngày thường có Ngự Sử vạch tội, nên Hoàng đế hành sự mới bớt phóng túng, vả lại mấy sở thích như này không thể bô bô ngoài miệng được, nhưng bây giờ có người dâng đến trước mặt, ông sẽ không cự tuyệt.
Khi Mộc Lan nghe kể Hoàng đế có sở thích này liền sởn gai ốc khắp người, tiếp đó tràn đầy lo lắng.

"Trên làm dưới theo(1), quần thần thì nịnh nọt lấy lòng bề trên, không biết sẽ hại bao nhiêu nhà."
Lý Thạch cười lạnh một tiếng nói: "Có người bị hại, ắt cũng có kẻ tự nguyện."
Mộc Lan trầm mặc, gần đây trong thôn xôn xao lan truyền chuyện trong phủ thành, có một hộ nhà muốn bán con dâu cho sứ giả, kết quả con dâu tính tình quật cường, sau khi biết chuyện, liền đâm đầu vào tường tự vẫn trước mặt mọi người, để lại hai nhi nữ cho nhà chồng.
Phủ thành vì chuyện tuyển tú mà ồn ào một thời gian, tới tháng 2, mọi chuyện cũng đâu vào đấy, mọi người yên lòng hơn, bầu không khí cũng dịu lại hẳn.
Thế nhưng trong phủ thành vẫn có vài gia đình không yên.
Tú nữ không đủ số lượng, còn thiếu ba người, mà ba người này là sứ giả cố ý giữ chỗ cho mấy nhà quan lại.
Sứ giả nói đây là ý của bề trên, bắt buộc phải chọn ba thiếu nữ đủ tuổi từ mấy gia đình này.
Trong đó bao gồm cả Nguyên gia.
Nguyên gia hiện tại không có ai làm quan trong triều, thế nhưng Nguyên Hồ từng là thái y tứ phẩm, sau đó cáo lão hồi hương, nhưng nay ông vẫn còn sống, nên Nguyên gia vẫn được tính là nhà quan.
Mà trong Nguyên gia chỉ có mỗi Nguyên Bạch Chỉ vừa đủ tuổi.
Ngay cả nữ nhi nhà nông bình thường còn khinh thường, Nguyên Bạch Chỉ càng không muốn tiến cung, cho nên không đợi tổ phụ và phụ thân nói năng gì, nàng đã hoang mang nôn nóng đi tìm mẫu thân.
Nàng hiểu rõ tổ phụ, chỉ cần có lợi cho Nguyên gia, ông sẽ làm bất cứ chuyện gì, mà phụ thân chỉ biết nghe theo tổ phụ.
Nàng không dám đi hỏi tổ phụ, bởi nếu suy đoán trở thành sự thật, nàng sẽ chẳng còn cơ hội.
"Mẫu thân, người nhất định phải cứu nữ nhi, con không muốn tiến cung."
Nguyên đại thái thái tràn đầy sầu khổ.

"Chuyện này chẳng phải vẫn chưa chắc chắn sao? Tổng cộng có mười nhà, từ trong đó chọn ra ba người, chưa chắc đã có con đâu."

"Nhưng nếu tổ phụ đã đáp ứng thì sao đây? Mẫu thân, tổ phụ vẫn luôn muốn trở lại Kinh thành, trước khi tại sao tổ phụ đột nhiên rời Kinh, trong chúng ta chẳng ai hay biết." Nguyên Bạch Chỉ cầu xin nhìn mẫu thân.

"Mẫu thân, người nhất định phải giúp con, bằng không, con thật sự mất mạng đấy."
Nguyên đại thái thái cũng do dự, bà cũng biết cách hành sự của cha chồng, tuy trong lòng sợ hãi, ngó nhi nữ duy nhất, bà đành cố lấy dũng khí.

"Để ta bàn với phụ thân con, nói rằng chúng ta không nỡ xa con."
Nguyên Bạch Chỉ vội lắc đầu, với uy thế của tổ phụ, nói mấy lời này căn bản chỉ vô dụng.

"Mẫu thân, người trực tiếp đính hôn cho con đi."
Nguyên đại thái thái mở to hai mắt nhìn.

"Con bé này nói gì đấy? Đây là điều một cô nương nên nói sao?"
Nguyên Bạch Chỉ lần đầu tiên ở trước mặt mẫu thân quật cường như thế.

"Mẫu thân, tính tình tổ phụ không phải người không biết, nói mấy lời đó có ích gì? Chỉ cần đính hôn cho con thì không còn việc gì nữa.

Nhà chúng ta tốt xấu gì cũng có mặt mũi, không giống như bọn nhà nghèo, có thể bị sứ giả ép từ hôn."
Nguyên đại thái thái nhíu mày.

"Lúc này đính hôn có đắc tội sứ giả với mấy nhà khác hay không?" Sau khi hay tin mới đính hôn, đây chẳng phải là ngang nhiên làm trái thánh chỉ sao?
Nguyên Bạch Chỉ tự tin đáp: "Nếu là người khác thì có thể, nhưng nếu là hắn thì không cần lo mấy việc này.

Chúng ta có thể nói hôn sự này đã ấn định từ sớm, người ngoài không tin thì cũng chẳng làm được gì."
"Là ai?"
"Chính là đồ đệ tổ phụ Lý Thạch!"
━━━━━
(1) Trên làm dưới theo: Người bên trên thích làm gì, người bên dưới cũng làm theo như thế ấy..