Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 37






Editor: hiimeira
Mộc Lan cẩn thận gạt nhánh cây, hà một hơi, xem dấu vết lưu lại trên mặt đất.

Mộc Lan biết đây là dấu vết do thỏ thường xuyên lui tới chỗ này để lại.
Mộc Lan dùng dây thừng thắt một cái nút, cẩn thận bố trí bẫy, lại đem nhánh cây nằm lung tung đặt lại chỗ cũ.
Sau khi làm dấu cho cây bên cạnh thì rời khỏi, đây là dấu hiệu của nàng.
Từ lúc sang hè thì không có mấy ai dám vào núi săn thú, trong rừng hẳn là có rất nhiều thú, cho nên Mộc Lan không dám đi sâu vào rừng, sợ gặp phải thú dữ.
Mới đi vài bước, lỗ tai nghe được vài tiếng "Be be", mắt Mộc Lan sáng lên, chạy theo tiếng kêu tới xem, liền thấy một con dê mẹ mang theo một chú dê con giãy giụa trong bẫy rập, dê con bị thương, nhìn dấu vết hẳn là dê con bị rơi vào bẫy trước, dê mẹ vì dê con nên tự động nhảy xuống bẫy.
Dê mẹ nhìn thấy Mộc Lan, có chút khiếp đảm nhưng vẫn kiên định đứng trước mặt dê con.
Trong lòng Mộc Lan hụt hẫng, bẫy rập này không phải do nàng bố trí.
Nàng tìm kiếm trên thân cây gần đó, mới tìm được một ký hiệu từ nhát dao.
Không biết bẫy rập này có phải do Triệu thợ săn đặt hay không, nghe Lý Thạch nói, toàn bộ thôn Minh Phượng chỉ có Triệu thợ săn có thể săn thú, dám vào núi săn thú còn những người khác chỉ ở rìa rừng nhặt một ít củi, nhánh cây linh tinh, hoặc đào chút rau dại gì đó.
Mộc Lan liếc nhìn hai con dê rồi xoay người rời đi.

Phụ thân từng nói, đây là tố chất cơ bản nhất của một thợ săn, không phải bẫy rập của mình thì tuyệt đối không thể lấy.
Mộc Lan vác một bó củi trở về, thời điểm đi ngang qua nhà Triệu thợ săn thì dừng chân, hô: "Triệu thúc thúc có ở nhà không?" Mộc Lan thấy không có người trả lời liền hô lại một tiếng: "Triệu thúc thúc?"
"Ngươi tìm ta có việc gì?"
Mộc Lan hoảng sợ quay người lại, vừa rồi nàng thế mà không nghe được tiếng bước chân của hắn, phải biết rằng người thường xuyên ra vào núi rừng thì điều đầu tiên cần có chính là phải thính tai.
Triệu thợ săn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Lan chợt lóe qua, liền nhẹ giọng hỏi.


"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Mộc Lan không phát hiện có gì khác biệt, thật ra Triệu thợ săn quá thô kệch, cho dù có nhẹ giọng đi chăng nữa thì cũng không có chút nhu hòa nào.
"Cái bẫy rập có vết dao trong rừng là do thúc bố trí sao?"
Triệu thợ săn gật đầu, ý nghĩ trong lòng càng kiên định, chắc chắn cô nương này cũng là thợ săn, bằng không sao có khả năng tìm được ký hiệu của hắn?
Mộc Lan cười nói: "Cái bẫy rập bắt được một con dê mẹ và một dê con, thúc mau đến đó đi."
Triệu thợ săn gật đầu.

"Cảm tạ ngươi."
"Không cần cảm tạ, chuyện lần trước còn phải cảm tạ thúc." Bờ sông bên này có ba hộ nhà, đêm ấy chỉ có mình hắn chạy tới trợ giúp bọn họ, Hà gia và Tôn gia một chút động tĩnh cũng không có.

Cuối cùng tam tức phụ Hà gia cố ý tìm nàng giải thích, nói là ngủ say đến chết.
Mộc Lan tiếp nhận lời giải thích, dù sao cũng là hàng xóm mà.

Chẳng qua hai đứa nhỏ Lý Viện và Tô Đào từ đó về sau không chơi cùng đám Tam Nữu Hà gia nữa, trái lại thân thiết với mấy đứa nhỏ ở bờ sông bên kia.
Chạng vạng, Lý Thạch cao hứng dọn sạp trở về, đưa thịt heo và xương heo cho Mộc Lan, cười nói: "Ngươi xem hôm nay ta lấy được thứ gì?" Nói xong lấy sáu quyển sách từ trong gùi đưa cho Mộc Lan xem.
Mộc Lan lật sách nói: "Đây không phải là Tứ thư(1) sao, sách để thi cử?"
Lý Thạch gật đầu.

"Cái này không phải là Tứ thư bình thường."
Mộc Lan vừa mở sách liền hoảng sợ.

"Đây là bút ký?"
"Đúng vậy, bên trong còn có giảng nghĩa." Mắt Lý Thạch tỏa sáng.

"Người kia nói tổ phụ của hắn để lại, tổ phụ là cử nhân, sách này hẳn là bút ký của tổ phụ hắn, đáng tiếc con cháu bất hiếu, thế nhưng đem sách như vậy bán đi, hơn nữa hắn còn không biết xem hàng.

Hai mươi văn, chỉ hai mươi văn đem bán ra ngoài, ta nhìn mà đau lòng không thôi."
"Vậy sao ngươi không mua hết đi?"
Lý Thạch thản nhiên nói: "Sách khác chưa chắc ta đã dùng tới, vả lại cho dù có dùng đến thì ta cũng có thể đi mua cái mới, không cần coi chú thích.

Chỉ là mấy quyển này khó mua được." Phải biết rằng rất ít người đọc được sách có giảng nghĩa, trừ bỏ hảo hữu chí cốt và người thân cùng huyết thống, thì làm gì có ai đem sách được chú thích cặn kẽ cho người khác coi?
Mộc Lan cũng biết mấy thứ này trân quý, liền kêu hắn cất sách vào thư phòng của hắn.
Lý Thạch nghĩ thầm, có mấy quyển này, cho dù không có bạc đến thư viện thì hắn vẫn có thể tự học!
Mộc Lan nấu thức ăn, vừa muốn kêu mọi người tới ăn cơm thì có người gõ cửa.
Tô Văn chạy ra mở cửa, cao hứng kêu một tiếng: "Triệu thúc thúc."
Lý Thạch ra ngoài nghênh đón, nhìn thấy dê con trong tay Triệu thợ săn thì có hơi sửng sốt, cười nói: "Triệu thúc thúc đến, mời vào trong."
Triệu thợ săn lắc đầu, thả dê con xuống, nói: "Ta đến đưa dê cho Mộc Lan, xem như là thù lao của nàng, đa tạ nàng báo tin cho ta."
Lý Thạch không biết Mộc Lan báo tin gì cho Triệu thợ săn, nghe có vẻ không phải chuyện xấu, nhưng chuyện này hắn không phải đương sự nên không thể làm chủ, liền nhiệt tình giữ Triệu thợ săn lại cùng ăn cơm.

Lúc này Tô Văn đã sớm vào nhà gọi tỷ tỷ.
Mộc Lan thấy dê con trên mặt đất đã được băng bó tốt, kinh ngạc nói: "Triệu thúc thúc, đây là?"

"Hôm nay đa tạ ngươi báo tin cho ta, bằng không dê mẹ đã mang theo dê con chạy thoát cho nên dê con này tặng cho ngươi."
"Cũng chỉ là báo tin thôi, Triệu thúc thúc quá khách khí rồi."
Triệu thợ săn không giỏi nói chuyện, chỉ nói với Mộc Lan một tiếng rồi xoay người rời đi, có gọi thế nào cũng không dừng bước.
Lý Thạch nhìn dê con trên mặt đất, nói: "Quên đi, chúng ta nhận lấy thôi." Khom người bế dê con lên.
Mộc Lan nhìn thân hình hắn lảo đảo, lập tức tiến đến đỡ lấy dê con, hỏi: "Nuôi nó ở đâu đây? Vốn dĩ hậu viện có xây chuồng bò nhưng hiện tại trời lạnh, để nó trong đó không sao chứ? Hay là để trong phòng?"
Lý Thạch nhìn dê con trên tay nàng, khóe miệng giật giật, nói: "Vậy để nó trong phòng đi, lấy một ít cỏ khô lót cho nó là được rồi."
Lý Giang và Tô Văn nhìn nhau cười, Lý Thạch lập tức xoay đầu trừng mắt hai đứa một cái, hai đứa nhanh chóng cúi đầu.
Lý Viện và Tô Đào nhìn thấy dê con hưng phấn không thôi, hô: "Tỷ tỷ, dê con có phải là của chúng ta hay không?"
"Dê con ăn cỏ, ngày mai chúng ta nhổ cỏ cho dê con ăn."
"A, dê con bị thương, có phải rất đau không?"
"..."
Mộc Lan mang dê vào trong phòng, sau đó mỗi tay một đứa dắt các nàng quay về bàn ăn cơm, nói: "Ăn cơm trước, ngày mai lại xem dê, sau này nhiệm vụ của các muội là chăm dê, nuôi mập sau đó giết dê cho các muội ăn."
"Phải giết sao?" Tô Đào rất không vui.

"Dê lớn không phải có thể sinh dê bảo bảo sao? Chúng ta để nó sinh dê bảo bảo không phải tốt hơn sao? Không cần giết nó đâu."
Lý Viện tiếp lời nói: "Nhưng mà nó không có tướng công, sao có thể sinh dê bảo bảo được chứ."
Lý Thạch nhìn hai nàng, nhàn nhạt nói: "Lúc ăn không được nói chuyện."
Hai đứa nhỏ sợ tới mức rụt cổ, cúi đầu ăn cơm.
Mộc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng ngừng.
Ngày hôm sau, Mộc Lan vào núi xem xét bẫy rập, mặt đầy tươi cười khi thu hoạch được hai con thỏ hoang và một con gà rừng, nàng đang cao hứng xách đồ, đột nhiên xoay người cầm mũi tên nhắm ngay người ở phía sau, thấy là Triệu thợ săn, vội vàng buông mũi tên.

"Triệu thúc thúc, sao lại là thúc?"
Triệu thợ săn nhìn về phía thỏ hoang trong tay Mộc Lan, hỏi: "Đây là do ngươi săn được?"
"Là đặt bẫy, tiễn pháp của ta chưa thể săn thú được."
Triệu thợ săn gật đầu.

"Ta đã xem bẫy rập do ngươi bố trí, tuy rằng có chút non nớt nhưng lại rất khéo tay, là ai dạy ngươi?"
"Phụ thân ta."
"Phụ thân ngươi cũng là thợ săn?"
"Không phải, chỉ là có đôi khi sẽ lên núi săn thú."
Triệu thợ săn do dự một chút, lại hỏi: "Vậy ngươi có muốn theo ta học săn thú không?"
Mộc Lan kinh ngạc nhìn hắn, Triệu thợ săn liền cười nói: "Bản lĩnh này là phụ thân ta dạy cho ta, sau này có tìm tòi thêm, mà ta thì lại không có con cái, ta thấy ngươi rất có thiên phú.

Không biết ngươi có nguyện ý theo ta học săn thú hay không?"
Mộc Lan có chút do dự.

"Ta còn phải trông nom nhà cửa, sợ là không có nhiều thời gian."
Triệu thợ săn liền cười nói: "Ta không bắt ngươi học nhiều, chỉ cần chút thời gian, lúc vào núi săn thú thì chỉ giáo ngươi một ít mà thôi, dù sao ngươi cũng là nữ hài tử, học một ít để phòng thân, nuôi gia đình sống qua ngày thì không cần ngươi lo."
Mộc Lan không phản bác, cao hứng nói: "Ta có cần phải bái sư không?"
Triệu thợ săn phất tay nói: "Không cần phiền toái như thế, ta chỉ muốn truyền một ít tài nghệ cho ngươi thôi, sư phó cái gì chứ?" Nếu không phải thấy tình cảnh hai nhà bọn nhỏ khó khăn, lòng dạ mấy đứa nhỏ không tệ lắm, hắn cũng sẽ không chủ động muốn chỉ giáo Mộc Lan.

Chung quy vẫn là đứa nhỏ, trên người có bạc không biết để dành, cứ thế tiêu phí xây nhà ở, còn xây nhà lớn như vậy.

Tuy khiến người ta kinh sợ nhưng càng khiến người ta rình mò nhiều hơn.
Triệu thợ săn liền nghĩ tới bản thân khi còn nhỏ, nếu lúc đó huynh đệ bọn họ có người hỗ trợ, nói không chừng tất cả đều có thể sống đến bây giờ, không cần chịu cảnh sinh ly tử biệt.
Tuy nói như vậy nhưng sau khi trở về Mộc Lan vẫn làm một bữa tối phong phú, lại kêu Lý Giang mua một cân rượu trở về, cứ như vậy nhận sư phó.
Lý Thạch rất bất mãn, hắn cảm thấy Mộc Lan không nên học săn thú, đây không phải là điều nữ hài tử nên làm.
Buổi tối, Mộc Lan tụ hợp mọi người lại, hỏi: "Đại ca các ngươi nói không cho ta đi săn thú, nhưng ta lại cảm thấy thỉnh thoảng lên núi rất tốt, ai tán thành ta săn thú thì giơ tay.

Ngoài ra ta muốn tuyên bố, nếu ta không thể lên núi săn thú, vì để tiết kiệm tiền, chúng ta từ cách một ngày ăn một bữa thịt đổi thành mỗi tháng ăn một bữa thịt."
Bốn đứa nhỏ dưới ánh nhìn của Lý Thạch mà run rẩy giơ tay lên, Mộc Lan đắc ý nhìn Lý Thạch một cái, nói: "Số ít nghe theo số đông, vậy quyết định như thế đi."
Lý Thạch liếc bọn nhỏ một cái, nói: "Nếu mọi người đều vui vẻ như thế, ta cũng muốn mọi người hưng phấn thêm chút nữa, bắt đầu từ ngày mai Giang Nhi và A Văn phải viết thêm hai mươi tờ đại tự, Viện Viện và A Đào cũng phải viết thêm năm tờ."
Lý Giang và Tô Văn sớm dự đoán được nhưng vì thịt! Hai đứa âm thầm nắm chặt tay.
Viện Viện và A Đào thì há to miệng, hai đứa nhỏ đều sợ ngây người.
Mộc Lan cười đứng dậy.

"Vậy các ngươi chậm rãi thương lượng chuyện sách vở đi, ta đi ngủ trước."
Từ đó về sau, thời gian Mộc Lan vào núi nhiều hơn, bắt được nhiều con mồi hơn, những chuyện khác cũng không thay đổi gì nhiều.

Trái lại là Tô Đào và Lý Viện, bởi vì hai đứa có một chú dê con, luôn dắt nó đi ăn cỏ.

Bọn trẻ trong thôn rất hâm mộ, đều chạy tới chơi cùng hai nàng, hai đứa cùng mấy đứa nhỏ chơi đến thân thiết.

truyện tiên hiệp hay
Tính ra hai muội muội nhà bọn họ tiếp xúc với thôn dân nhiều nhất, Lý Giang và Tô Văn phải hoàn thành rất nhiều bài tập Lý Thạch giao, khiến hai đứa nhỏ không có nhiều thời gian ra ngoài chơi.

Gần như mỗi ngày Lý Thạch đều phải vào thành bày sạp, tuy mỗi ngày chỉ thu được mười mấy văn tiền, nhưng tích tiểu thành đại, đây vẫn là một nguồn thu nhập, huống chi hắn có thể vừa bày sạp vừa có thể đọc sách.
Tiến triển đến cuối cùng, Mộc Lan đưa mấy con thỏ, thú hoang linh tinh cho Lý Thạch mang tới phủ thành bán.

Lý Thạch thực bất đắc dĩ, chỗ hắn bày sạp căn bản không có bán mấy thứ này, cho nên hắn đành phải đi vòng thêm một con đường, bán hết một lần cho một đồ tể, hơn nữa còn hợp tác với đồ tể, về sau nhà bọn họ có thịt rừng đều bán cho ông ta.
━━━━━
(1) Tứ thư: Là bốn quyển sách kinh điển của văn học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn làm nền tảng cho triết học Trung Hoa và Khổng giáo.

Chúng bao gồm: Đại Học (Một chương trong Kinh Lễ), Trung Dung (Một chương khác trong Kinh Lễ), Luận Ngữ (Cuốn sách ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và do học trò của ông ghi chép lại), Mạnh Tử (Sách ghi chép lại những cuộc đối thoại của Mạnh Tử và một số vị vua trong thời kỳ ông sống)..